NGƯỜI DẤU YÊU

Các bạn đang đọc truyện Người dấu yêu – Chương 499 miễn phí tại Vietwriter.vn. Hãy tham gia Group của đọc truyện Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!


****************************​





MẸ MUỐN VÀO THĂM TRANH TRANH!
Tần Bách Duật nhìn nét mặt đầy vẻ áy náy của cô, nhếch đôi môi mỏng rồi nhẹ nhàng véo gò má của cô, “Không cần khách sáo với anh như vậy.”


Sau khi ăn xong cơm trưa, cô và anh gấp rút đến bệnh viện.


***


Qua trưa, trời nổi gió, vài đám mây nhạt màu bay lượn trên bầu trời.


Hai giờ hai mươi phút chiều, họ và ba mẹ Ôn gần như đến bệnh viện Hối Nhân cùng một lúc.


Bên ngoài bãi đỗ xe, Nghiên Thời Thất vừa khép lại áo gió bước xuống, đang muốn quay về phía sau lấy đồ dùng chuẩn bị cho Ôn Tranh thì có tiếng gọi khẽ khàng vang lên từ sau lưng, “Nghiên… Tiểu Thất à.”


Dù bà thay đổi cách xưng hô rất nhanh nhưng rõ ràng định thốt lên gọi “cô Nghiên” theo bản năng.


Động tác của Nghiên Thời Thất hơi chậm lại, cô xoay người nhìn thấy Đoan Mộc Lam Nhã.


Bà vẫn mang dáng vẻ đoan trang, trên người mặc áo khoác ngoài màu nâu nhạt dài đến mắt cá chân, mép áo bị gió thổi tung. Bà đứng cách đó không xa, mở to đôi mắt ửng đỏ, nhìn về phía cô.


“Bà Ôn.” Nghiên Thời Thất gật đầu chào hỏi, không có bất cứ cảm xúc nào, bình đạm như nước.


Cô nhìn ra phía sau Đoan Mộc Lam Nhã thì trông thấy Ôn Tĩnh Hoằng đang đứng cách đó vài bước chân, ánh mắt mang theo vẻ phức tạp, cách một khoảng không đối mặt với cô.


“Tiểu Thất, mẹ… muốn vào trong thăm Tranh Tranh, phiền con đưa mẹ qua được không?”


So với bà chủ nhà họ Ôn đoan trang mạnh mẽ ngày hôm qua, Đoan Mộc Lam Nhã hôm nay lại tỏ ra rất cẩn trọng, có lẽ là không biết nên đối mặt với cô gái trước mắt thế nào, cho dù gọi cô là “Tiểu Thất” thì trong giọng nói cũng vẫn có sự xa cách.


Nghiên Thời Thất ngẫm nghĩ, vẫn còn chưa trả lời thì Tần Bách Duật bên cạnh đã đóng cửa sau xe, đi đến gần cô.


Anh gật đầu, coi như chào hỏi Đoan Mộc Lam Nhã và Ôn Tĩnh Hoằng, không nói nhiều mà chỉ duỗi cánh tay ôm lấy bả vai của Nghiên Thời Thất, nhìn về phía tòa nhà cho bệnh nhân nội trú, “Vào trong thôi, ngoài này gió lớn.”


Nghiên Thời Thất đáp lại một tiếng, lúc quay đi còn liếc nhìn ánh mắt nóng rực của Đoan Mộc Lam Nhã, mấp máy môi, “Bà Ôn, bà đi theo tôi.”


Cô không biết chắc chắn liệu Ôn Tranh có bằng lòng gặp bà hay không, nhưng đưa họ đến phòng bệnh là điều xuất phát từ lễ nghĩa căn bản.


Nói cho cùng thì chuyện của nhà họ Ôn nhất định phải làm cho ra nhẽ, tránh né không gặp cũng không phải là kế sách lâu dài.


Trước cửa phòng VIP, nhìn từ xa, có vẻ Lôi Duệ Tu đang trò chuyện với bác sĩ điều trị chính trong hành lang.


Theo bước chân tới gần của họ, Lôi Duệ Tu liếc mắt nhìn. Anh nói vài câu ngắn gọn với bác sĩ rồi đi đến tiếp đón.


Nhìn túi giấy Tần Bách Duật xách trên tay, anh khẽ nhướng mày, “Trong này có đủ mọi thứ rồi.”


Ngụ ý chính là thừa thãi!


Nghiên Thời Thất mỉm cười, lên tiếng giải thích, “Đây đều là những vật dùng hằng ngày của Ôn Tranh, có lẽ chị ấy quen dùng chúng hơn.”


Lôi Duệ Tu mím khóe môi, không trả lời. Trông thấy ông bà Ôn đi sau lưng họ, ánh mắt anh lập tức lạnh đi mấy phần. Anh nhìn Ôn Tĩnh Hoằng, trầm giọng nói, “Ông Ôn đến để nói chuyện cho rõ ràng à?”


Từ tối qua đến giờ, đôi vợ chồng này mới xuất hiện trước mặt Ôn Tranh.


Liệu có phải đã xác định sức khỏe của Ôn Tranh không đáng lo nên mới bớt chút thời gian đến thăm cô con gái không thể làm họ hãnh diện đang nằm trong phòng bệnh?


Trong nơi sâu thẳm lòng mình, Lôi Duệ Tu không mấy đồng tình với cách xử sự thiên vị quá đáng của ông bà Ôn.


Trong mắt anh, Ôn Tranh là một cô tiểu thư vô giá. WebTru yenOn linez . com


Người phụ nữ nhìn có vẻ ngoan ngoãn nhưng rõ ràng cất giấu nhiều mưu mô như Ôn Tri Diên là cái thá gì?


Lúc này, đối mặt với lời chất vấn đột ngột của Lôi Duệ Tu, nét mặt Ôn Tĩnh Hoằng lập tức lúng túng, cứng ngắc.


Ông ta hơi mỉm cười, tiến lên phía trước một bước, đối diện với ánh mắt với Lôi Duệ Tu, “Tôi là ba ruột của Tranh Tranh, nhất định tôi sẽ cho con bé một lời giải thích công bằng. Bây giờ con bé… sao rồi?”

Bình luận

Truyện đang đọc