NGƯỜI DẤU YÊU

Các bạn đang đọc truyện Người dấu yêu – Chương 721 miễn phí tại Vietwriter.vn. Hãy tham gia Group của đọc truyện Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!


****************************​





Chương 721NĂM THÁNG KHÔNG THA CHO CON NGƯỜI!
Nghe vậy, bà cụ Tống nghiêng đầu nhìn Tống Kỳ Ngự bên cạnh. Sau khi quay lại, gương mặt bà hiện lên ý cười, từ chối khéo léo, “Không cần đâu, em xin nhận tấm lòng của anh. Bây giờ lớn tuổi rồi, nghỉ ngơi ở ngoài cũng không yên tâm.”


“Vừa khéo A Ngự nhà em có một căn hộ ở Đế Kinh, tối nay em ở tạm chỗ đó, sáng sớm mai sẽ quay về Tuyền Thành.”


“Khó khăn lắm anh mới tìm lại được cháu gái, em không quấy rầy niềm vui gia đình của mọi người nữa!”


Thấy bà cụ Tống kiên trì, ông cụ Đoan Mộc Ngạc cũng không nhiều lời.


Sau khi đích thân tiễn họ ra ngoài sảnh tiệc, trông thấy bóng dáng hai bà cháu tiến bước vào màn đêm, ông đứng trong gió lạnh, không kìm nổi mà bùi ngùi, đúng là năm tháng không tha cho con người.


Thời đại năm ấy tinh thần phấn chấn, cuối cùng trở thành một luồng mây khói trong kí ức.


Bọn họ, đều già rồi!


Ông cụ dừng chân ngoài cửa chốc lát, không lâu sau ông Trịnh đã men theo ánh đèn đêm tìm được ông, “Ôi chao, sao ngài lại đứng ở đây, thời tiết lạnh lắm, ngài mặc ít như vậy, bị cảm lạnh thì sao?”


Đoan Mộc Ngạc xoay người nhìn ông Trịnh, trong lòng còn hơi xúc động, vỗ lên vai ông ông, “Ông Trịnh à, ông theo tôi bao nhiêu năm rồi?”


Ông Trịnh sững sờ, ngẫm nghĩ một lúc rồi nói: “Hơn bốn mươi năm.”


“Hơn bốn mươi năm rồi. Thời gian trôi nhanh quá, tôi còn nhớ năm đó lần đầu tiên ông đứng chào kiểu quân đội trước mặt tôi, bàn tay ông không ngừng run rẩy. Nhìn bây giờ xem, tôi đã biến thành ông lão nửa thân chôn dưới đất rồi.”


“Thưa ngài thủ trưởng, ngài chớ nói vậy. Nếu để cô Tranh Tranh và cô Thời Thất nghe thấy lời này, họ sẽ đau lòng lắm.”


Ông Trịnh vừa dứt lời, Đoan Mộc Ngạc đã liên tục gật gù, “Phải rồi, không nói nữa, không nói nữa. Đi thôi, chúng ta quay về xem hai cô nhóc kia. Lão già Ôn vẫn còn ở đó, ban nãy lão nói hay như vậy, ai biết liệu lão có nhân cơ hội tôi vắng mặt mà bắt nạt hai đứa nhỏ không.”


Ông Trịnh bên cạnh ông lắc đầu bật cười. Thân phận và địa vị của hai ông cụ này hơn người ở Đế Kinh, nhưng từ khi bắt đầu kết thành thông gia, họ cứ đấu võ mồm cả đời, từ đó chưa bao giờ ngừng nghỉ.


Trong những trận cãi vã của họ, tháng ngày cũng trôi qua nhanh hơn.


***


Trong sảnh tiệc, hiện giờ chỉ còn lại người của hai nhà Đoan Mộc và Ôn.


Lúc đó, Đoan Mộc Lam Nhã và Ôn Tĩnh Hoằng đứng trước mặt hai chị em. Có lẽ tiệc nhận người thân đêm nay đã cho họ lòng tin và dũng khí, lúc này nét mặt của họ trông cũng thả lỏng hơn trước không ít.


“Tiểu Thất, Tranh Tranh, tối nay hai con ăn ít quá, có đói không? Hay là… Mẹ lại ra sau bếp làm chút gì đó cho các con nhé?”


Đoan Mộc Lam Nhã quét mắt đến chỗ bọn họ ngồi lúc trước, cơm trên bàn thậm chí còn nguyên, ngay cả mâm thức ăn cũng rất gọn gàng, chỉ dính chút nước canh.
Bạn đang đọc truyện tại Vietwriter.vn
Ôn Tĩnh Hoằng tiếp lời, “Phải đấy, ăn quá ít. Có lẽ ồn ào quá nên không thèm ăn. Dù con gái phải duy trì vóc dáng, nhưng các con cũng cần chú ý sức khỏe.”


Hai vợ chồng anh một câu, tôi một câu ân cần, nghe rất giống những lời càu nhàu của người ba mẹ bình thường, rất tự nhiên và quan tâm.


Nghiên Thời Thất rất bình tĩnh, cô lắc đầu, “Không cần phiền phức thêm, chúng tôi không đói.”


“Tiểu Thất à, buổi chiều mẹ làm canh lê cho con, con đã uống chưa?” Giọng điệu của Đoan Mộc Lam Nhã pha chút lấy lòng, bà tiến lên phía trước một bước, quan sát Nghiên Thời Thất, dáng vẻ rất quan tâm.


“Vâng, uống rồi, cảm ơn.”


Cô vừa dứt lời, ông cụ Đoan Mộc Ngạc đã chậm rãi đi từ ngoài cửa vào. Trông thấy bốn người đang trò chuyện, ông cụ cao giọng mở miệng: “Hai cháu gái, đang nói gì thế?”


“Ông ngoại.”

Bình luận

Truyện đang đọc