NGƯỜI DẤU YÊU

Các bạn đang đọc truyện Người dấu yêu – Chương 839 miễn phí tại Vietwriter.vn. Hãy tham gia Group của đọc truyện Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!


****************************​





Chương 839THỜI DƯƠNG, SAO EM LẠI ĐI CÙNG THẦY TỐNG?!
Ôn Tranh nhìn nụ cười rạng rỡ của cô, nghĩ một lát vẫn quyết định nói tin mình nghe được cho cô, “Mặc Lương Vũ đang nằm viện đấy, em biết chưa?”


Nghiên Thời Thất ngơ ngác, “Cậu ấy làm sao?”


Hôm qua cô còn thấy Mặc Lương Vũ ngoài phòng bệnh mà, sao mới qua một tối đã phải nhập viện rồi?!


Ôn Tranh cười khẩy, “Nghe nói là uống nhiều quá, bị ngộ độc rượu!”


Nghiên Thời Thất: “…”


Đúng là phong cách của Mặc Lương Vũ.


Cô nhìn cổ chân múp míp bị cố định của mình, nhẹ giật giật vài cái, “… Hay là mình qua thăm chút đi?”


“Không được!” Ôn Tranh cầm giấy ướt lau tay, từ chối thẳng thừng, “Sáng nay em vừa sang thăm Bùi Đường rồi, chiều nay ngoan ngoãn nằm yên đi. Em quên bác sĩ dặn thế nào rồi à? Không được tùy tiện động tới cổ chân, em đừng mơ chị cho em ra khỏi cửa.”


Nghiên Thời Thất mím môi câm nín.


Vấn đề liên quan đến nguyên tắc, người chị này của cô thật nghiêm túc quá đáng.


***


Cả buổi chiều hôm đó, Tần Bách Duật không quay lại. Nghiên Thời Thất nằm trên giường bệnh nghịch nghịch ngón tay, thỉnh thoáng mơ màng ngủ rồi lại thức.


Không có di động, cuộc đời này nhạt nhẽo quá đi.


Cô muốn ra viện, vết thương trên cổ chân đã tương đối ổn định, cục cưng cũng bình thường, ít ra cô không cảm thấy khó chịu chút nào.


Nghĩ vậy, Nghiên Thời Thất quyết định chờ anh Tư về thì sẽ thương lượng với anh chuyện này.


Dù sao cũng là nghỉ ngơi, ở nhà thoải mái hơn nhiều.


Nắng chiều xuyên qua cửa sổ chiếu loang lổ lên sàn phòng bệnh. Từng dải nắng như một lớp sa màu vàng lấp lánh khắp phòng.


Lúc Nghiên Thời Thất đang mơ màng buồn ngủ thì ngoài cửa bỗng có một người xông vào.


Ôn Tranh đang bắt tréo chân trên bàn trà, cầm di động chơi trò chơi, nghe thấy tiếng mở cửa thì liếc ra, nhìn thấy Nghiên Thời Dương.


Cậu vội vàng bước vào, hai tay khệ nệ ôm nào bánh ngọt, hoa quả, nào thực phẩm bổ sung, thậm chí có cả mĩ phẩm dưỡng da. Nói chung là vô cùng đa dạng, cái gì cũng có.


“Chị, em đến rồi này!” Nghiên Thời Dương ôm đống đồ nhìn một vòng phòng bệnh, cuối cùng vội vàng bước tới bàn trà thả đồ xuống.


Đặt các loại túi xuống xong, cậu ta còn không quên thổi thổi lòng bàn tay của mình. Ngón tay bị quai túi hằn thành vệt đỏ, rát quá.


Nghiên Thời Dương bước vào phòng, để lộ một người đàn ông khác đang đứng ngoài cửa dưới ánh chiều tà. Người này là… Tống Kỳ Ngự?!


Ôn Tranh từng gặp người này trong bữa tiệc nhà họ Đoan Mộc. Cô không có ấn tượng gì với anh ta, thậm chí còn hơi không thích người này.


Cô bỏ chân khỏi bàn trà, nhét di động vào túi sau quần jeans, nhíu mày đứng lên lạnh lùng nhìn người ngoài cửa, “Anh Tống?”


Nghiên Thời Thất nghe tiếng Ôn Tranh thì mới mệt mỏi cố gắng nhấc mắt lên, thấy Nghiên Thời Dương trước nhất, sau đó mới nhìn Tống Kỳ Ngự ngoài cửa.


Giữa ánh vàng óng ả tràn ngập căn phòng, ánh mắt của Tống Kỳ Ngự sáng đến khiếp người.


Nghiên Thời Thất giật mình tỉnh táo ngay lập tức, thậm chí vô thức lên tinh thần phòng bị. Bạn đang đọc truyện tại WebTru yen Onlinez . com


Tống Kỳ Ngự đứng ngoài cửa, cặp kính trên gương mặt đẹp trai phản xạ ánh mặt trời lấp lóa, khiến người ta nhìn không ra tâm trạng sâu trong đôi mắt kia.


Trong tay anh ta còn cầm một bó hồng đỏ, lịch sự gật đầu chào Ôn Tranh, áy náy nói, “Xin lỗi, quấy rầy rồi.”


Ôn Tranh và Nghiên Thời Thất đưa mắt nhìn nhau, cả hai đều rất cảnh giác.


Lúc này, Nghiên Thời Dương vừa thổi phù phù vào tay mình vừa đi tới cạnh giường bệnh. Nghiên Thời Thất quay qua hỏi cậu: “Thời Dương, sao em lại đi cùng… thầy Tống thế?”

Bình luận

Truyện đang đọc