NGƯỜI DẤU YÊU

Các bạn đang đọc truyện Người dấu yêu – Chương 503 miễn phí tại Vietwriter.vn. Hãy tham gia Group của đọc truyện Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!


****************************​





Ở ĐÂU ĐẾN THÌ QUAY VỀ ĐẤY THÔI!
Nghe thế, Nghiên Thời Thất không do dự chút nào, ngoan ngoãn đến cạnh bà, bàn tay cũng bị bà nắm lấy.


Trong lúc này, không một ai biết Ôn Nhĩ Hoa định làm gì.


Ánh mắt mọi người đều dõi theo từng động thái của bà, lại thấy bà nhẹ nhàng nắm bàn tay đang truyền dịch của Ôn Tranh, cả hai bàn tay đón nhận hết những ấm ức mà hai cô cháu gái nhà họ Ôn phải chịu.


Sau đó Ôn Nhĩ Hoa thản nhiên nhìn vợ chồng Ôn Tĩnh Hoằng bên kia giường, rồi nhìn chiếc ghế cạnh giường ra hiệu, “Tĩnh Hoằng, Lam Nhã, ngồi xuống trước đã.”


Ôn Tĩnh Hoằng và Đoan Mộc Lam Nhã nhìn nhau, bọn họ cũng không đoán được Ôn Nhĩ Hoa muốn làm gì, chỉ có thể nghi hoặc ngồi xuống.


Bầu không khí trong phòng bệnh trở nên rất kì lạ.


Ba mẹ ruột thì né tránh xa cách, nhưng bác ruột thì rất thản nhiên công nhận. Trong chuyện này, Ôn Nhĩ Hoa thể hiện thái độ cương trực và thông tuệ hơn hẳn hai người còn lại.


Một tiếng thở dài khe khẽ bật ra từ môi Ôn Nhĩ Hoa.


Bà siết tay của Ôn Tranh và Nghiên Thời Thất, nghiêm túc nói với hai người đối diện: “Tĩnh Hoằng, Lam Nhã, ở đây đều là người nhà, chị cũng không giữ ý với cậu mợ nữa. Chị đến để nói với hai người một câu, Nghiên Thời Thất là con cháu nhà họ Ôn ta, vậy thì không thể để con bé lưu lạc bên ngoài được. Ba đã giao cho chị toàn quyền xử lí chuyện này rồi. Hai đứa cũng hiểu, đã là chị xử lí thì chuyện lớn chuyện bé đều chưa bao giờ kết thúc bằng một từ ‘nửa vời’! Còn chuyện Tri Diên, chị nghe nói tối qua hai đứa bố trí người làm xét nghiệm DNA rồi, thế lúc có kết quả thì hai đứa định thế nào?”


Ôn Nhĩ Hoa đi thẳng vào vấn đề mấu chốt, khiến vợ chồng Ôn Tĩnh Hoằng rơi vào trầm mặc.


Hai người nhìn bà chăm chú, sau đó Ôn Tĩnh Hoằng nói: “Chị Cả, đợi khi có kết quả bọn em sẽ nhận Tiểu Thất về nhà họ Ôn.”


“Ôn Tri Diên thì sao? Hai người định xử lí thế nào?” Ôn Nhĩ Hoa truy hỏi khiến Đoan Mộc Lam Nhã sốt ruột nhìn sang Ôn Tĩnh Hoằng.


Sau đó, bà nghe Ôn Tĩnh Hoằng mạnh mẽ nói, “Đến từ đâu thì quay về đấy thôi.”


Đây là sự quyết tâm của ông, cũng là cách giải quyết tốt nhất cho chuyện này.


“Ông Ôn…” Đoan Mộc Lam Nhã nhất thời không đành lòng, bà chớp mắt, muốn nói lại thôi.


Cảnh này đều rơi vào mắt Ôn Tranh và Nghiên Thời Thất.
Đọc truyện tại Vietwriter.vn
Ôn Nhĩ Hoa còn chưa nói gì thì tiếng cười nhàn nhạt vang lên. Mọi người nghe tiếng nhìn sang, chỉ thấy Ôn Tranh cười khẩy lên tiếng: “Mẹ, đến giờ mẹ còn luyến tiếc Ôn Tri Diên phải không?”


Trái tim Đoan Mộc Lam Nhã nặng trĩu, vội vàng nhìn Ôn Tranh nói, “Tranh Tranh, ý mẹ không phải thế…”


“Mẹ!” Ôn Tranh đưa tay lên ngắt lời bà, “Mẹ không có ý này, nhưng trong lòng mẹ muốn thế! Ôn Tri Diên ngoan ngoãn giỏi giang, nổi bật hơn người, lại luôn là cô con gái hiểu lòng hai người nhất. Còn con từ nhỏ đến lớn đều chỉ là một đứa bỏ đi, không quan trọng, đúng không? Cho dù tai nạn làm con suýt chết năm năm trước rất có khả năng có liên quan đến Ôn Tri Diên, nhưng trong lòng hai người thì con vẫn kém nó, đúng không?”


Cô nói xong, Đoan Mộc Lam Nhã khiếp sợ chết sững!


Ôn Tĩnh Hoằng đứng phắt dậy, nhanh tới mức làm chiếc ghế ngã ngửa ra đằng sao, “Con nói cái gì?”


Mặt Đoan Mộc Lam Nhã trắng bệch, môi mấp máy nhưng không phát ra được tiếng nào.


Lời của Ôn Tranh như một quả bom, khiến hi vọng nhỏ nhoi đọng lại trong tiềm thức họ tan ra thành trăm nghìn mảnh vụn.


Mà người bình tĩnh nhất, chính là Ôn Nhĩ Hoa.

Bình luận

Truyện đang đọc