NGƯỜI DẤU YÊU

Các bạn đang đọc truyện Người dấu yêu – Chương 247 miễn phí tại Vietwriter.vn. Hãy tham gia Group của đọc truyện Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!


****************************​





EM THẬT SỰ THÍCH THẬP THẤT!
Gần chín rưỡi, Nghiên Thời Thất đề nghị đi về.


Tần Bách Noãn nhìn đồng hồ, gật đầu đồng ý, “Vậy chúng ta về thôi. Chú Diêm cũng về sớm đi, chị và anh trai em đưa Thập Thất về, lúc nào rảnh nhớ về nhà một chuyến đấy.”


Lãnh Dịch Diêm nghiêng người dựa trên xô pha, cầm ly rượu lắc nhẹ, lười nhác nhướng mi, liếc nhìn Nghiên Thời Thất đang cúi đầu sắp xếp túi xách, “Hai người đưa cô ấy về à?”


“Thập Thất đang quay phim ở phim trường Bình Hoài, bây giờ bắt đầu đi thì chắc phải mười một giờ mới đến nơi, không nên lề mề nữa. Mình đi thôi anh.”


Tần Bách Noãn giải thích xong, câu cuối cùng là nói với Lãnh Dịch Trì.


Ba người cùng đứng dậy, trước khi xoay người đi, Nghiên Thời Thất lễ phép gật đầu chào Lãnh Dịch Diêm rồi mới rời khỏi quán bar.


Đêm càng sâu, nhưng phố quán bar vẫn rất nhiều người chưa tản đi.


Sau khi lên xe, Nghiên Thời Thất sờ sờ khuôn mặt của mình, hơi nóng.


Cô hơi say.


Giống như Tần Bách Noãn đã nói, lúc về đến khu Bình Hoài, tới khách sạn Thủy Trấn thì đã là mười một giờ mười phút.


Lúc sắp xuống xe, Nghiên Thời Thất cầm hộp quà nhỏ đã chuẩn bị sẵn trong túi xách ra đưa cho Tần Bách Noãn, “Chị Ba, tặng chị cái này ạ.”


Tần Bách Noãn ngạc nhiên nhìn cô, không đưa tay ra nhận mà hỏi: “Cái gì vậy, chúng ta vẫn luôn đi cùng nhau mà, em mua lúc nào thế?”


Cô nghĩ là Nghiên Thời Thất thừa dịp mình không để ý đã lén mua quà tặng.


Nghiên Thời Thất cầm hộp quà nhỏ nhét vào trong tay Tần Bách Noãn, ánh mắt gian xảo, “Chuẩn bị sẵn từ lúc ở Lệ Thành, em cảm thấy rất hợp với chị.”


Thừa dịp Tần Bách Noãn cúi đầu định mở hộp quà, Nghiên Thời Thất mở cửa xuống xe, sau khi xuống thì khom người nhìn chị và Lãnh Dịch Trì, nhẹ nhàng tạm biệt: “Cảm ơn chị Ba và anh rể đưa em đi chơi, đi đường cẩn thận, em về đây.”


“Chờ đã, em Thất…”


Tần Bách Noãn cầm quà muốn giữ người lại nhưng Nghiên Thời Thất đã đóng cửa xe chạy thẳng vào sảnh tiếp tân của khách sạn.


“Con bé này, không biết mua cho em cái gì…”


Lãnh Dịch Trì một tay cầm vô lăng quay người nhìn cô, u oán than thở, “Không còn ai nữa, em còn không lên ghế trước ngồi à?”


Tần Bách Noãn lườm anh, ôm áo choàng đi xuống xe, đổi lên ghế trước ngồi.


Sau khi lên ghế phó lái, cô cúi đầu nhìn đôi khuyên ngọc Phỉ Thúy trong tay. Một tia sáng nhỏ chiếu vào mắt khi chiếc hộp được mở ra.


“Hả, đây không phải là đôi khuyên Ngọc Hợp Đường bán đấu giá hôm trước sao?”


Nhà họ Lãnh có khu khai thác ngọc Phỉ Thúy, cũng có rất nhiều cửa hàng bán ngọc gia công.


Thời buổi này, ngọc Phỉ Thúy thượng đẳng lưu truyền hậu thế rất hiếm, càng ngày càng ít.


Mà đôi khuyên Nghiên Thời Thất tặng lại là hàng thượng phẩm, trước đó còn được truyền thông khen ngơi một phen.


“Nhận đi, đây là tấm lòng của em ấy.”


Tần Bách Noãn mân mê đôi khuyên ngọc, rất cảm động, “Em thật sự rất thích cô bé này, thoải mái hào phóng, phong cách hành xử đúng mực. Từ nay về sau chú Tư có phúc rồi.”


Lãnh Dịch Trì khẽ cười liếc cô một cái, lúc nổ máy còn trêu ghẹo: “Anh cũng đã nhận ra rồi, có thể khiến bà cả Lãnh tạm nghỉ công việc chạy đến đưa đi chơi Đế Kinh, trừ em ấy ra chưa từng có người thứ hai.”


Đồng thời còn làm cho ông Lãnh này đảm đương chức vụ tài xế nguyên ngày nữa chứ.


Khoản nợ này, lên giường tính toán đi.


***


Nghiên Thời Thất về đến phòng khách sạn, vừa vào cửa đã thấy Lăng Tử Hoan ngồi khoanh chân trên xô pha, trong lòng ôm một bịch khăn giấy, vừa khóc thút thít vừa thầm thì gì đó.


“Hoan Hoan sao thế, sao em lại khóc?”


Cô tiện tay đặt túi lên xô pha, bước nhanh tới, cảm thấy hơi lo lắng.


Cô bé này mới hai mươi tuổi đầu, có phải lúc cô không ở đây đã bị ai bắt nạt rồi không? Vietwriter.vn

Bình luận

Truyện đang đọc