NGƯỜI DẤU YÊU

Các bạn đang đọc truyện Người dấu yêu – Chương 373 miễn phí tại Vietwriter.vn. Hãy tham gia Group của đọc truyện Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!


****************************​





LÊN ĐƯỜNG ĐI VÙNG NÚI!
Mười một giờ sáng, tỉnh Quý Đông.


Lúc Nghiên Thời Thất và Tần Bách Duật cùng với đội vệ sĩ đến sân bay Quý Đông, vừa từ lối đi ra ngoài thì đã nhìn thấy chiếc xe dã ngoại JMC màu trắng đang đỗ bên ngoài cửa phòng chờ.


Mục Nghi đang đứng trước cửa xe. Lúc thấy bọn họ đi ra thì anh ta lập tức tiến lên, sắc mặt bình tĩnh mở miệng: “Cậu Tư, cô Tư, tất cả đều đã chuẩn bị xong.”


“Ừ.”


Tần Bách Duật kéo Nghiên Thời Thất khom người bước vào trong xe, bên trong còn có bất ngờ lớn khác.


Phong cách trang trí lấy màu rượu làm chủ đạo, thoáng nhìn rất ấm áp. Lối vào là phòng khách, đối diện chính là quầy bar có bày rượu trứ danh.


Đi dọc theo hành lang vào bên trong nữa chính là phòng ngủ hai người độc lập. Trần xe gắn hai bóng đèn ấm áp phía trên đầu giường, bố cục tinh xảo lại thoải mái.


Mục Nghi và một vệ sĩ khác thì ngồi vào buồng lái.


Nghiên Thời Thất ngồi trong xe nhìn xung quanh phòng khách, trên bàn còn bày một đĩa trái cây. Cô cười tủm tỉm, cầm quả cam sành đưa lên mũi ngửi, rồi hỏi: “Anh cho Mục Nghi tới trước là để chuẩn bị những thứ này hả?”


Tần Bách Duật kéo cô ngồi xuống bên trong khách được vây lại ba mặt. Chung quanh tường đều có nệm chắn, nên lúc Nghiên Thời Thất tựa vào, cảm giác mềm xốp làm cho cả người đều thả lỏng.


“Ừ, nơi này cách vùng núi Bình Nguyên bốn tiếng lái xe. Đi sâu vào trong nội địa Bình Túc còn phải ngồi thêm nửa tiếng nữa, nếu mệt mỏi thì có thể nghỉ ngơi bất cứ lúc nào.”


Nghe thấy lời giải thích của anh, Nghiên Thời Thất khẽ gật đầu, suy xét của anh luôn rất chu đáo. Tuy khoảng cách không phải xa xôi lắm, nhưng đường sá không tốt, ngồi xe dã ngoại sẽ thoải mái hơn xe công cộng bình thường không ít.


Lúc này, Mục Nghi kéo cửa sổ ngăn cách giữa buồng lái và phòng trong xe ra, “Cậu Tư, bây giờ lên đường luôn sao?”


“Lên đường.”


Anh vừa dứt lời, Mục Nghi gật đầu, sau khi đóng cửa sổ lại thì lập tức khởi động xe, lái về phía vùng núi Bình Nguyên.


Dọc theo đường đi, Nghiên Thời Thất đều ngồi bên cửa sổ nhìn phong cảnh lướt qua trước mắt. Những năm gần đây, cô trừ đi học chính là làm việc, rất hiếm khi có thời gian thảnh thơi thoải mái thế này để rời xa thành phố sầm uất náo nhiệt, trở về với sự mộc mạc của thiên nhiên.


Do đất liền bên trong tỉnh Quý Đông tiếp giáp với đồi núi, cho nên có rất nhiều địa phương bị liệt vào huyện nghèo.


Xe dã ngoại chạy một mạch về phía nội địa. Mái lầu cao vút trên phố cũng dần dần biến thành đồi núi gò đất mênh mông bát ngát.


Ở khu vực Hoa Nam, sự giao thoa giữa hai mùa hè và thu cũng không rõ ràng lắm.


Dù thời tiết đã cuối mùa thu, nhưng đồi núi nối tiếp nhau vẫn là một màu xanh biếc dạt dào, giống như bức tranh vẽ chấm phá sơn thủy đã được đưa vào trục cuốn, đẹp không sao tả được.


Nghiên Thời Thất tập trung nhìn ngắm một hồi, mắt có hơi mỏi, nên cô giơ tay lên dụi dụi, vô thức ngáp một cái.


Buổi sáng dậy sớm, rồi lại ngồi máy bay tới đây, lúc này cô có hơi buồn ngủ.


Mà nhiệt độ trong xe khá cao, lại càng khiến cô buồn ngủ hơn.


“Em buồn ngủ rồi hả?” Tần Bách Duật ngồi đối diện, nhìn thấy mặt mũi cô lộ vẻ uể oải, bèn vươn tay vuốt ve gương mặt cô.


Ánh nước xao động trong mắt, Nghiên Thời Thất hít mũi rồi khàn khàn trả lời: “Vâng, có lẽ là lúc sáng dậy sớm quá.”


Cô vừa dứt lời, anh đã chống đầu gối đứng dậy, kéo tay cô qua, nói: “Em ngủ một lúc đi. Khi nào đến thị trấn Tê Sơn thì anh sẽ gọi.”


Nghiên Thời Thất cởi giày ra bò lên giường. Diện tích phòng ngủ không lớn, lúc xe chạy còn hơi lắc lư.


Nhưng sau khi nằm xuống chẳng bao lâu thì cô đã ngủ thiếp đi.


Tần Bách Duật ngồi bên mép giường, nhìn chằm chằm gương mặt đang ngủ say của cô không chớp mắt.
Đọc truyện tại Vietwriter.vn
Ánh mắt của anh rất thâm thúy, lộ ra vẻ sâu xa làm người khó hiểu. Anh chậm rãi vuốt ve thật nhẹ lên mặt cô.

Bình luận

Truyện đang đọc