NGƯỜI DẤU YÊU

Các bạn đang đọc truyện Người dấu yêu – Chương 557 miễn phí tại Vietwriter.vn. Hãy tham gia Group của đọc truyện Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!


****************************​





ÔNG CỤ ĐẾN ĐỂ TÌM EM ĐẤY!
“Tranh Tranh à, mau đến đây để ông ngoại nhìn nào!”


Đây là câu nói đầu tiên Đoan Mộc Ngạc thốt lên. Ông cụ sắt đá là thế nhưng khi gọi Ôn Tranh thì giọng nói cũng trở nên nghẹn ngào.


Nghiên Thời Thất kinh ngạc nhìn về phía ông cụ, chợt có cảm giác vị lão tướng Đoan Mộc này khác với tất cả những người nhà họ Ôn.


Ôn Tranh nghe thấy Đoan Mộc Ngạc gọi mình thì khóe môi đang mím chặt liền thả lỏng, hai tay buông thõng bên người cũng siết thành nắm đấm. Cô bước từng bước đến trước mặt ông, hai đầu gối quỳ sụp xuống chẳng hề do dự, “Ông ngoại, cháu xin lỗi, cháu làm ông lo lắng rồi!”


Tiếng chân khuỵu xuống của chị gái vang vọng vào tai Nghiên Thời Thất, khiến mí mắt của cô run lên.


Từ trước đến nay, chưa bao giờ cô thấy Ôn Tranh xúc động như vậy. Dù ở trước mặt người họ Ôn, hay khi toàn thân bị thương chị cũng chưa từng rơi nước mắt.


Nhưng giờ phút này, chị ấy lại đang ngẩng đầu khóc, nhìn về phía Đoan Mộc Ngạc, không nén nổi sự tủi thân.


Lúc này, không một ai lên tiếng, Đoan Mộc Ngạc dùng một tay chống dậy, tay còn lại run rẩy xoa đỉnh đầu Ôn Tranh, “Cháu ngoan, quay về là tốt, quay về là tốt, mau đứng lên đi!”


Dung Uẩn bên cạnh khẽ nghiêng người, sau khi đỡ Ôn Tranh dậy, bà ôn hòa dịu dàng nói: “Tranh Tranh, ông cụ biết cháu còn sống trở về, khám bệnh cũng không đi, nhất quyết muốn gặp cháu trước mới yên lòng được.”


Ôn Tranh cúi đầu, cổ họng nghẹn lại, “Ông ngoại, cháu xin lỗi vì không đến thăm ông đầu tiên.”


Muốn đi thăm, muốn đi gặp, lại không biết nên dùng thái độ và mặt mũi nào để đối diện với ông cụ.


Đoan Mộc Ngạc ra vẻ bực bội lườm Dung Uẩn, sau đó mới đưa tay vỗ vai Ôn Tranh, “Không trách cháu, ông ngoại nghe nói cháu bị thương, có nặng lắm không? Ông đưa bác sĩ theo, để họ khám cho cháu nhé?”


Ôn Tranh lắc đầu, kéo cánh tay của Đoan Mộc Ngạc xuống, dìu lấy ông, “Không cần đâu ạ, vết thương nhỏ thôi, cháu không sao!”


“Tốt, tốt! Thế mới đúng là con cháu dòng họ Đoan Mộc của ta. Ông nói rồi mà, Tranh Tranh ông dạy dỗ từ nhỏ sao có thể chết dễ dàng như vậy được. Cả đám trí thức mọt sách cổ hủ nhà họ Ôn kia chỉ biết suốt ngày cắm cúi nghiên mực chơi chữ, nên mới làm lỡ làng Tranh Tranh của chúng ta.”


Đoan Mộc Ngạc khinh thường hừ lạnh một tiếng. Ôn Tranh và Dung Uẩn đỡ ông, mọi người cùng đi vào phòng khách.


Nghiên Thời Thất và Tần Bách Duật đi đằng sau, lúc bước qua hành lang ở lối vào, cô kéo ống tay áo của chồng, khẽ thì thầm bên tai anh: “Người nhà Đoan Mộc tìm được anh bằng cách nào thế?”


Nhìn dáng vẻ tò mò hiếu kì của cô, anh choàng tay qua vòng eo nhỏ rồi nói khẽ bên tai cô, “Dung Uẩn là dì Út của chị dâu cả.”


Nghiên Thời Thất kinh ngạc.


“Vào trong thôi, ông cụ đến để gặp em đấy.”


Nghiên Thời Thất trở tay chỉ vào chóp mũi của mình, “Gặp em?”


Không cần anh trả lời, chỉ cần nhìn nét mặt nghiêm túc chăm chú kia là đủ hiểu. Nghiên Thời Thất chớp mắt, đành nén xuống nghi ngờ trong lòng, sóng vai cùng anh đi vào phòng khách.


Lúc này, ông cụ Đoan Mộc đã ngồi xuống, Dung Uẩn ngồi cạnh ông, Ôn Tranh đứng cách đó không xa.


Cô cúi đầu ổn định tâm trạng, Lôi Duệ Tu đứng gần ô cửa sổ trông có vẻ thừa thãi, ánh mắt nhìn Ôn Tranh như có như không.


Nghe thấy tiếng bước chân, Đoan Mộc Ngạc lau khóe mắt, hai tay nắm lấy cây gậy ở trước mặt. Ông cụ không lên tiếng, ánh mắt nghiêm nghị bén nhọn chĩa vào Nghiên Thời Thất.


Phong thái oai phong của Đoan Mộc Ngạc như cây tùng cây bách hiên ngang không úa tàn trong ngày đông lạnh giá. Ông cụ ngồi thẳng quan sát cô thật kĩ, phòng khách chìm trong im lặng.


Ôn Tranh đã lấy lại cân bằng, nhìn thấy cảnh tượng này, vừa định mở lời thì Đoan Mộc Ngạc đã phì cười, “Ông nói mà, đứa bé Ôn Tri Diên kia cao chưa đến một mét sáu lăm, sao có thể là người họ Đoan Mộc được. Dáng vẻ con bé này có vài phần giống Tranh Tranh, cũng rất cao ráo, ngoài nhà Đoan Mộc chúng ta thì ai có thể sinh ra được! Cháu ngoan, lại đây đi.”

Bình luận

Truyện đang đọc