NGƯỜI DẤU YÊU

Các bạn đang đọc truyện Người dấu yêu – Chương 653 miễn phí tại Vietwriter.vn. Hãy tham gia Group của đọc truyện Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!


****************************​





Chương 653TÁM GIỜ SÁNG NAY ĐÃ THỰC HIỆN PHẪU THUẬT CẮT BỎ!
Chín giờ đúng, Nghiên Thời Thất xuất hiện ở hội trường diễn ra hoạt động.


Chủ đề hôm nay là một loại son có mùi hương đặc biệt mới do thương hiệu nước hoa cao cấp nổi danh quốc tế hợp tác với hãng mĩ phẩm D cùng nhau sản xuất. Hoạt động ngày hôm nay là để quảng cáo tuyên truyền.


Mà Nghiên Thời Thất là người đại diện thương hiệu của mĩ phẩm D tại châu Á, cho nên cô phải tham gia.


Địa điểm hoạt động được bố trí ở phòng [Sen] của rạp hát Quốc gia.


Nghiên Thời Thất mặc một bộ công sở đoan trang, thân hình cao ráo thon gọn, khí chất nhã nhặn.


Cô bước vào sảnh, nhìn thoáng qua đã thấy khá nhiều gương mặt quen thuộc trong giới giải trí.


Dù sao cũng là thương hiệu quốc tế, rất nhiều minh tinh đều nhận lời mời tham gia hoạt động.


Nghiên Thời Thất đã gặp nhiều tình huống thế này nên cũng không thấy lạ. Cô không thích đi bắt chuyện giao lưu, định tìm một góc yên tĩnh tranh thủ xem thêm tin tức.


Lúc này, việc Kiều Phỉ Bạch bị tai nạn đã bùng nổ trên hot search.


Cô ta là người quản lý của Bùi Đường cho nên cũng khá nổi tiếng trong giới giải trí này. Gặp chuyện lớn như vậy, hơn nữa còn đang đứng giữa ranh giới sống còn, đương nhiên độ nóng của tin tức vẫn sốt xình xịch.


Nghiên Thời Thất ngồi trong sảnh [Sen] xem một lúc, thấy trên bàn bên trái có một hàng tách đựng cà phê, cô nghĩ một lát rồi đi qua.


Đúng lúc này, có người ở sau lưng gọi cô lại, “Thập Thất!”


Giọng nói rất quen, mang theo sự thân thiết.


Nghiên Thời Thất xoay người nhìn đối phương, nở một nụ cười nhẹ nhàng, “Chị Cố, lâu rồi không gặp!”


Người tới là Cố Thư Di, chủ biên Tạp chí thời trang IV.


“Đúng là lâu không gặp, gần hai tháng rồi còn gì!” Cố Thư Di cũng mặc một bộ đồ công sở màu đen, mỉm cười bước tới. Chị là chủ biên của tạp chí thời trang, đương nhiên ăn mặc phải có phong cách riêng.


Nghiên Thời Thất bước lên hai bước đón, mỉm cười nói, “Chắc vậy. Có điều em quay xong bộ phim kia rồi nên cũng định tìm chị nói lời cảm ơn. Nhờ chị đề cử nên em mới thành công bước vào mảng điện ảnh.”


Sau khi cô khách sáo cảm ơn một hồi, nụ cười của Cố Thư Di càng tươi hơn. Chị đánh giá trang phục của Nghiên Thời Thất, cười trách: “Em khách sáo với chị làm gì, phải nói là em rất giỏi nên mới lọt vào mắt Lưu Khánh. Chị cùng lắm cũng chỉ coi như là người trung gian thôi!”


Nghiên Thời Thất mỉm cười nhã nhặn, nhưng không tiếp lời.


Bộ phim kia là do Lăng Mật đầu tư, mà Lưu Khánh lại điểm danh muốn cô tham gia, thậm chí không tiếc nhờ Cố Thư Di chủ động chìa cành ô-liu về phía cô.


Rốt cuộc trong này có bao nhiêu thủ đoạn không muốn người biết thì e là chỉ có đương sự mới biết thôi.


Mà dù sao cũng quay xong rồi, Nghiên Thời Thất không muốn xét đền cùng chuyện đã qua làm gì.
Bạn đang đọc truyện tại Vietwriter.vn
Bất kể là như thế nào, bộ phim đầu tiên của cô chính là do đạo diễn Lưu Khánh nổi tiếng chế tác, đối với cô thì chuyện này hoàn toàn không có tổn thất gì.


***


Hoạt động sắp bắt đầu, trên khán đài phía trước đã có người dẫn chương trình bắt đầu làm nóng hội trường.


Nghiên Thời Thất và Cố Thư Di đứng sau đoàn người, nghe người dẫn chương trình lưu loát khéo léo tuyên truyền xuất xứ của thỏi son môi có mùi hương mới này. Hai người đều có vẻ không hứng thú lắm.


Yên lặng một lát, Cố Thư Di huých khuỷu tay cô, “Em nghe chuyện của Kiều Phỉ Bạch chưa?”


Nghiên Thời Thất gật đầu, cũng không giấu giếm, “Rồi ạ, nghe một chút trên tin tức, nhưng em không biết tình hình cụ thể.”


Tuy rằng giữa cô và Kiều Phỉ Bạch từng có chuyện không vui, nhưng đứng trước ngưỡng cửa sinh tử thì mọi chuyện dường như trở nên nhỏ nhặt không đáng kể.


Hơn nữa giữa hai người cũng không phải có hận thù sâu nặng gì cho cam. Một cô gái vẫn đương tuổi xuân lại gặp phải biến cố như vậy, có là ai thì cũng sẽ đồng cảm với cô ta thôi.


Thấy cô hơi lãnh đạm, nhưng không có vẻ hả hê gì cả, ánh mắt của Cố Di Thư lóe lên vẻ tán thưởng. Chị khẽ than, “Vừa rồi có một người bạn truyền thông nhắn trong nhóm WeChat của nhà báo bọn chị, nghe nói vì để giữ mạng cho cô ta nên tám giờ sáng nay đã phải làm phẫu thuật cắt bỏ hai chân rồi.”

Bình luận

Truyện đang đọc