NGƯỜI DẤU YÊU

Các bạn đang đọc truyện Người dấu yêu – Chương 305 miễn phí tại Vietwriter.vn. Hãy tham gia Group của đọc truyện Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!


****************************​





BÀ LIÊN RẤT CĂNG THẲNG!
Bà Liên nhìn về hướng Nghiên Thời Thất, dường như là cố ý giải thích cho cô nghe.


Ôn Tri Diên cũng gật đầu phụ họa theo: “Anh Diêm, anh xem trông em có giống dì Liên không? Hôm nay, dì ấy không chỉ giúp em, mà còn đưa em về nhà. Em cảm thấy rất có duyên với dì ấy.”


Lãnh Dịch Diêm liếc nhìn Ôn Tri Diên không chút kiên nhẫn, thấy cô ta bám lấy cánh tay mình, không nhịn được cau mày mà giữ khoảng cách với cô ta.


“Tiểu Thất, hôm nay con và Bách Duật tới là…”


Bà Liên gọi cô là Tiểu Thất, cuối cùng không gọi con nhóc chết tiệt nữa rồi!


Lúc này Nghiên Thời Thất rất muốn cười, tâm tư hoảng loạn bị cô đè nén. Khi nghe mấy lời thản nhiên của Ôn Tri Diên, cô nghĩ rằng có lẽ bản thân suy nghĩ quá nhiều.


Có phải vì quay phim nên suy nghĩ của cô trở nên quá phong phú, hay là…


“Không có việc gì, bọn con đến tìm cô ấy.” Nghiên Thời Thất nhìn Ôn Tri Diên, có hơi phản cảm với bộ dạng quấn quýt không rời khi nhìn thấy Lãnh Dịch Diêm của cô ta.


Một người mất tích lại khiến cho hai đại gia đình ở Đế Kinh lo lắng theo.


Vì để tìm cô nàng, nhà họ Tần đã phải sử dụng rất nhiều mối quan hệ tìm kiếm khắp cả thành phố, nhưng cô ta lại giống như một đứa trẻ non nớt không rành sự đời, chỉ biết bám lấy Lãnh Dịch Diêm, hoàn toàn không hiểu được bên ngoài hỗn loạn ra sao chỉ vì cô ta.


Sau khi bị Lãnh Dịch Diêm hất tay ra, Ôn Tri Diên vẫn còn chút tủi thân.


Bỗng nhiên nghe thấy những lời của Nghiên Thời Thất, cô ta rụt rè nhìn cô, rồi nhìn Tần Bách Duật, “Xin lỗi anh Tư, chị Tư, đã làm mọi người lo lắng rồi!”


Cô nàng vừa dứt lời, vẻ mặt của bà Liên hơi cứng đơ. Bà ta đi đến trước mặt bọn họ, nhìn một lát rồi nói, “Tiểu Thất, các con quen nhau sao?”


Cô không giấu giếm, có sao nói vậy, “Vâng, có gặp qua ở Đế Kinh.”


Bà Liên không nói nữa, mắt chớp chớp dường như có chút băn khoăn.


“Dì Liên, cảm ơn dì đã đưa cháu về đây. Nếu hôm nay không có dì, cháu không biết phải làm sao!”


Trong bầu không khí yên tĩnh, Ôn Tri Diên bước tới trước nắm lấy tay bà Liên cảm kích nói lời cảm ơn.


Giây trước còn giống như một cô gái chỉ biết say đắm trong tình yêu, nhưng lúc này lại giống như một cô gái ngoan ngoãn hiểu chuyện.


Bà Liên vỗ vào mu bàn tay Ôn Tri Diên, thái độ rất vui vẻ. “Không cần khách sáo, cháu cũng nói chúng ta trông có vài phần giống nhau, vậy là chúng ta có duyên đấy!”
Bạn đang đọc truyện tại WebTru yen Onlinez . com
“Dì Liên, vậy chúng cháu đi trước. Đợi sau này có cơ hội cháu sẽ tới thăm dì. “


Ôn Tri Diên mỉm cười tạm biệt bà ta, không quên để lại số điện thoại trước khi rời đi.


Lãnh Dịch Diêm đưa Ôn Tri Diên rời khỏi nhà họ Nghiên trước, còn Nghiên Thời Thất thì đứng trong phòng khách, nhìn bà Liên như còn đang suy nghĩ điều gì.


“Đang nhìn gì vậy?” Sau khi bà Liên tiễn Ôn Tri Diên đi, nhìn thấy ánh mắt của Nghiên Thời Thất, vô ý hỏi một câu.


Nhưng sau đó nhận thấy Tần Bách Duật ở bên cạnh cô, bà ta không dám thất lễ, vội vàng mời họ ngồi.


Thấy vậy, Trác Hàn cũng lặng lẽ rời khỏi phòng khách. Anh ta đi ra vườn hoa bên ngoài, đứng cạnh khóm cây châm một điếu thuốc.


Bà Liên và cô gái đó thật sự rất giống nhau!


Giống nhau ít nhất đến bốn năm phần. Nếu hai người đứng cạnh nhau, không nói ra còn tưởng họ là mẹ con.


Trong phòng khách, vì sự hiện diện của Tần Bách Duật, bà Liên tỏ ra rất cẩn trọng.


Ông Nghiên không có ở nhà, người giúp việc vội vàng mang trà bánh lên, rồi quay lại bếp tiếp tục công việc.


Sắp đến trưa, bà Liên đặt tách trà trước mặt Tần Bách Duật, mỉm cười hơi gượng gạo, “Bách Duật à, buổi trưa các con có muốn ở lại dùng bữa không?”


“Hãy để Tiểu Thất quyết định.” Giọng anh nhàn nhạt tuôn ra sự nuông chiều đối với Nghiên Thời Thất.


Bà Liên chớp chớp mắt, nhìn Nghiên Thời Thất, như thể đang chờ đợi câu trả lời của cô.

Bình luận

Truyện đang đọc