NGƯỜI DẤU YÊU

Các bạn đang đọc truyện Người dấu yêu – Chương 662 miễn phí tại Vietwriter.vn. Hãy tham gia Group của đọc truyện Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!


****************************​





Chương 662XÁC ĐỊNH KHÔNG CÓ GÌ KHÁC THƯỜNG?
Kiều Mục của giờ phút này hoàn toàn không nhận ra được chú Tư đã chuyển hướng mục đích đến Vịnh Lâm Hồ của mình.


Anh ta ngồi thẳng người trên ghế xô pha, trên khuôn mặt đẹp trai hiện lên vẻ giễu cợt lạnh lẽo, “Không biết nữa, còn phải xem ý của nhà bác Cả, bọn họ muốn làm như thế nào, anh cũng không phản đối.”


Nói cho cùng, anh và Kiều Phỉ Bạch ngay từ nhỏ đã không có mấy tình cảm.


Nhà họ Kiều vẫn luôn đặt lợi ích lên trên hết, còn những chuyện khác đều bị gạt qua một bên, tình cảm bạc bẽo đến đáng sợ.


Ngay cả lúc bản thân anh ta bị thương nặng, nhà họ Kiều cũng không tỏ vẻ gì chứ đừng nói tới một nhà bỏ đi như gia đình bác Ba.


Anh ta là người từng đi ngang Quỷ Môn quan một lần, trái tim đủ lạnh đủ cứng từ lâu, còn nói gì tình thân ở đây nữa.


Đôi mắt Kiều Mục lóe lên vẻ nguy hiểm. Nhắc tới nhà họ Kiều, anh ta như biến thành một người khác.


Không còn trò chuyện vui vẻ phóng khoáng như vừa rồi nữa, ngược lại anh ta trở nên rất nghiêm nghị lõi đời, ngay cả mặt mày cũng nhuộm đầy sương lạnh.


Nghiên Thời Thất không hề chớp mắt mà quan sát vẻ mặt đột nhiên thay đổi của anh ta, rồi không kìm được nhìn sang Tần Bách Duật bên cạnh. Nói gì đi nữa, cô vẫn cảm thấy hơi may mắn khi mọi thứ trong nhà họ Tần đều yên bình.


Lúc này, Kiều Mục đã một lòng tập trung vào việc nội bộ nhà họ Kiều. Nhìn kĩ vẻ mặt âm trầm của anh ta, Tần Bách Duật giãn đôi mày rậm, hỏi: “Kết quả điều tra của cảnh sát về tai nạn của Kiều Phỉ Bạch ra sao rồi?”


Kiều Mục thở hắt ra, lôi một hộp thuốc từ trong túi ra, buồn bực châm một điếu, “Tài xế gây tai nạn bị xếp vào đối tượng lái xe trong trạng thái say rượu mất tỉnh táo, không phát hiện có gì khác thường. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì chắc anh ta sẽ bị tịch thu và hủy bỏ bằng lái, cộng thêm hình phạt.”


… Không phát hiện có gì khác thường.


Mấy lời Kiều Mục nói ra không ngoài dự đoán khiến cho Nghiên Thời Thất và Tần Bách Duật cùng nhìn nhau.


Cô cũng có thể đoán sơ qua thái độ của nhà họ Kiều đối với vụ tai nạn xe của Kiều Phỉ Bạch, có lẽ từ đầu tới cuối đều là bàng quan hời hợt.


Mặc dù bọn họ biết được một chút nội tình, nhưng vì dính dáng tới nhà họ Lăng, nên chắc là sẽ giả vờ không biết.


Cô không thể cắt nghĩa nổi cái cảm xúc này. Giờ phút này, cô không biết là nên thương hại cho cảnh ngộ của Kiều Phỉ Bạch, hay là nên thương xót cho xuất thân của cô ta đây.


“Chắc chắn không có gì khác thường chứ?” Tần Bách Duật thờ ơ hỏi một câu.


Lúc này, Kiều Mục kẹp điếu thuốc đặt lên môi, rít mạnh vào một hơi, rồi phả ra một làn khói trắng. Anh ta như cười như không nói: “Nhà bác Cả nói không có gì khác thường thì cứ coi như tất cả đều là bình thường đi.”


Chỉ với một câu nói này, thái độ của người nhà họ Kiều đối với vụ tai nạn xe thật quá rõ ràng.


Quả nhiên, bọn họ không hề có ý muốn điều tra đến cùng.


Nói đến mức này rồi, Tần Bách Duật cũng không nhiều lời nữa. Kiều Mục rít một hơi thuốc, cầm chén trà trên bàn lên uống một ngụm, nét mặt vừa trầm vừa lạnh nói: “Người ra tay với anh trên đường ngày hôm ấy bị trúng độc quá lâu, sáng nay cấp cứu không hiệu quả, chết rồi.”


Ánh mắt Nghiên Thời Thất khựng lại, mơ hồ cảm thấy chuyện này có gì đó khó lường.


“Ừ.” Tần Bách Duật liếc anh ta, đáy mắt cả hai đều hiện lên ánh sáng lạnh lẽo, “Biết là ai hạ độc không?”


Kiều Mục cười nhạt, “Biết. Cậu cũng biết còn gì!”


Tần Bách Duật cúi đầu xuống, nét mặt khó hiểu.


Nghiên Thời Thất ngồi bên cạnh nghe mà không hiểu.


Cô là một cô gái có tư duy sắc sảo, chỉ suy nghĩ kĩ một chút liền đoán được chắc là có một số chuyện không tiện nói nhiều, hoặc là không tiện bàn bạc quá nhiều ngay trước mặt cô.


Dù sao đây cũng là chuyện liên quan đến nhà họ Kiều, cô biết nhiều quá cũng không hay.


Vì vậy, cô không nghĩ nhiều nữa, giơ tay che miệng ngáp một cái, dựa lại gần vai Tần Bách Duật, nói khẽ bằng giọng mũi: “Em hơi mệt, muốn lên trên nằm nghỉ.” Bạn đang đọc truyện tại Vietwriter.vn


“Anh đi cùng em.” Giọng Tần Bách Duật vang lên dịu dàng hiền hòa.


Nghiên Thời Thất lại hít mũi lắc đầu, “Không cần đâu, em vừa mới nhớ tới em chưa hẹn thời gian lên đường vào ngày mai với Tranh Tranh, em vẫn nên đi sang nhà bên cạnh một lát.”

Bình luận

Truyện đang đọc