NGƯỜI DẤU YÊU

Các bạn đang đọc truyện Người dấu yêu – Chương 646 miễn phí tại Vietwriter.vn. Hãy tham gia Group của đọc truyện Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!


****************************​





Chương 646ÔNG NGHIÊN, CÓ CHUYỆN GÌ?
Lúc Nghiên Thời Thất nhìn thấy chiếc xe, ý cười trên mặt dần dần thu lại.


Mặc dù mới chỉ vừa qua bảy giờ tối, nhưng trời đã sớm tối đen như mực.


Lái xe theo đến gần xe của bọn họ, lúc này ông Nghiên sải bước từ trong xe xuống.


Ông ta mặc một chiếc áo gió phong phanh, đứng trong gió lạnh tiêu điều buổi hoàng hôn. Ông ta quay mặt về phía bọn họ, xoa xoa tay, ánh mắt thoáng mong đợi liếc nhìn xung quanh.


Dù chưa nhìn rõ mặt, nhưng Nghiên Thời Thất vẫn nhìn ra ông ta tiều tụy, hốc hác mệt mỏi khác hẳn trước kia.


Xe dừng lại, ông Nghiên rảo bước thật nhanh đến trước xe của bọn họ. Ông ta nhìn chằm chằm vào Nghiên Thời Thất qua cánh cửa kính xe, sau đó nhìn về phía Tần Bách Duật đang ngồi ghế lái, ngạc nhiên gật đầu cười.


Trước cửa biệt thự, hai người bọn họ cùng lúc xuống xe.


Hai người đi vòng qua đầu xe đứng cạnh nhau, cả hai cùng chẳng nói chẳng rằng nhìn về phía Nghiên Quân không biết đến đây với mục đích gì.


Lúc này, trời rét căm căm, gió to đột ngột nổi lên.


Gió lạnh từ bốn phương tám hướng kéo tới hiu hiu lay đưa quần áo trên người bọn họ. Bàn tay buông thõng bên người Nghiên Quân siết chặt lại, ông ta nhìn gương mặt lạnh lùng hờ hững của Tần Bách Duật, rồi quay sang nhìn Nghiên Thời Thất, nói: “Con gái à, ba…”


“Vào trong rồi nói.”


Nét mặt Tần Bách Duật vẫn lạnh nhạt, anh cắt ngang lời ông ta, sau đó ôm vai Nghiên Thời Thất, đi trước về hướng biệt thự.


Nghiên Quân đang nói dở thì bị cắt ngang, không cách nào tiếp tục được nữa. Ông ta đưa mắt nhìn bóng lưng hai người nắm tay nhau đi phía trước, mắt khẽ lóe lên, thầm thở dài rồi chầm chậm bước theo sau.


***


Trong phòng khách ấm áp như mùa xuân, ánh đèn rất sáng.


Lúc này, sắc mặt Nghiên Quân hiện lên vẻ thấp thỏm ngồi xuống trước bàn trà, đang không biết làm thế nào để phá vỡ sự im lặng thì Nghiên Thời Thất từ quầy bar bê hai ly nước quay trở lại.


Ngay vào lúc ly nước được đặt nhẹ nhàng trước mặt Nghiên Quân, ông ta nghe thấy cô hỏi: “Ông Nghiên, muộn thế này vẫn qua đây, có chuyện gì sao?”


Trong nháy mắt, một tiếng “ông Nghiên” đã vạch rõ ràng mối quan hệ giữa hai người.


Vành mắt Nghiên Quân nóng lên, ông ta ngơ ngác nhìn về phía Tần Bách Duật đang ngồi cạnh Thời Thất, mấp máy môi, cất giọng ngập ngừng: “Con gái, hôm nay ba gọi cho con, con không nghe máy. Đã lâu rồi không gặp, cho nên ba muốn qua đây thăm con.”


Nghe thấy vậy, Nghiên Thời Thất chớp chớp mắt, nhẹ giọng đáp lời, “Buổi chiều tôi bận chút việc nên không nghe máy được, làm ông phải mất công đến đây, thật áy náy quá!”
Hãy vào Vietwriter.vn.com để đọc truyện nhanh hơn!
Cô nói như vậy, nhưng cặp lông mày xinh đẹp thanh tú lại nhướng lên, xa cách và khách sáo.


Thật ra cô cũng hi vọng đây là lời nói thật lòng của ông Nghiên. Nhưng nếu như thật sự có lòng như vậy, tại sao lại trùng hợp, đúng lúc nhà họ Nghiên gặp chuyện mới muốn đến thăm cô?


Nghiên Thời Thất không vạch trần tình cảm giả tạo của ông ta. Cô lạnh nhạt nói xong liền nhấc ly nước từ trên bàn, đưa cho Tần Bách Duật nghiêm nghị lạnh lùng đang ngồi bên cạnh, “Anh uống chút nước, vừa ăn bỏng, sẽ rất ngấy.”


Cô điềm đạm nhắc. Anh cúi đầu nhận lấy ly nước, nhấp một ngụm, khẽ miết đầu ngón tay của cô rồi nói, “Tay lạnh thế này, sao không tự rót cho mình ly nước, muốn đi tắm không?”


“Không sao đâu, em không khát. Nhà mình vẫn đang có khách, không vội!”


Hai người họ làm như xung quanh không có ai, tự nhiên nói chuyện với nhau, khiến cho Nghiên Quân ngồi bên cạnh như người thừa.


Ông ta cảm nhận được thái độ xa cách của Tiểu Thất, ánh mắt dừng trên ly nước kia. Ông ta cầm ly nước lên uống mấy ngụm liền để bình tĩnh lại.


Uống hết nửa ly nước, Nghiên Quân có vẻ bình tĩnh hơn một chút. Ông ta lau khóe miệng, rồi nhẹ giọng than khẽ: “Con gái, bây giờ con xa cách với ba như người ngoài rồi. Lúc trước ba…”


Lần này, Nghiên Thời Thất không nhịn được nữa, nhưng vẫn lễ phép, khách sáo lắc đầu cắt ngang lời ông ta, “Ông Nghiên, đây không phải là khách sáo. Dù sao, người thân và người ngoài cũng không giống nhau.”


Một câu người thân người ngoài khác nhau, trong phút chốc đã nhắc nhở Nghiên Quân, ngày đó ở nhà họ Ôn, ông ta đã bắt Tiểu Thất chuyển ra ngoài phòng khách như thế nào.

Bình luận

Truyện đang đọc