NGƯỜI DẤU YÊU

Các bạn đang đọc truyện Người dấu yêu – Chương 541 miễn phí tại Vietwriter.vn. Hãy tham gia Group của đọc truyện Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!


****************************​





CHỊ THẬP THẤT, LÀM SAO BÂY GIỜ Ạ?
Nghiên Thời Thất đứng nghe mà xót xa, mỗi từ mỗi câu của Lăng Tử Hoan đều mang theo sự quyến luyến với Kiều Mục mà chính bản thân cô nhóc không nhận ra.


Dường như cô nhóc rất ỷ lại vào Kiều Mục, có lẽ là do thời gian dài ở bên nhau, và cả sự cưng chiều của anh ta nữa.


Có lẽ đã quen với một Lăng Tử Hoan hoạt bát lanh lợi, thấy cô nhóc bỗng trở nên bi thương sướt mướt như vậy, Nghiên Thời Thất đau lòng không chịu nổi.


Cô đứng dậy bước tới sau lưng Lăng Tử Hoan, khẽ khàng vuốt ve mái tóc của cô nhóc, muốn xoa dịu cô nhóc một chút.


Nghiên Thời Thất còn chưa biết nói gì, thì Lăng Tử Hoan nhận thấy cái chạm của cô liền ngửa đầu nhìn cô, gương mặt trắng trẻo bầu bĩnh đẫm nước mắt, “Chị Thập Thất, em phải làm thế nào bây giờ? Chú Hai không thèm để ý đến em…”


Vì cô nàng ngửa mặt lên nên nước mắt từ hai bên khóe mắt lại lã chã trào ra thành dòng.


Đây là lần đầu tiên Nghiên Thời Thất thấy Lăng Tử Hoan đau khổ thảm thiết đến vậy.


Vành mắt của cô cũng ướt theo, cô dùng ngón tay lau đi vệt nước mắt trên mặt cô nhóc, “Chú Hai của em thương em như vậy, anh ấy sẽ không bỏ mặc em đâu. Em nói thêm vài câu nữa với anh ấy đi, có khi anh ấy nghe thấy được đấy.”


Lăng Tử Hoan nửa tin nửa ngờ, ghé sát vào thành giường bệnh, hai bàn tay nhỏ nhắn nắm ngón tay Kiều Mục, tự mình thì thầm nói rất nhiều chuyện.


Nhưng Kiều Mục vẫn không hề có dấu hiệu tỉnh lại.


Nghiên Thời Thất đứng sau lưng Lăng Tử Hoan, nghe cô nhóc hồi tưởng lại, nghe những mẩu chuyện nhỏ nhặt vui vẻ, từng chuyện đều mang theo sự hoan hỉ thỏa mãn của cô nhóc.


Không biết nhóc con đã nói bao lâu, nức nở đến khàn cả tiếng, mỗi từ nói ra đều hơi run rẩy. Sau khi nói xong câu cuối cùng, cô nàng nhìn Kiều Mục vẫn nằm trên giường không chút biến chuyển, khóe miệng méo xệch, xoay người vùi mặt vào lòng Nghiên Thời Thất òa khóc to.


Nghiên Thời Thất ôm cô nhóc, khóe mi cũng ươn ướt.


“Chị Thập Thất, có phải chú Hai sẽ không tỉnh lại nữa không?!” Lăng Tử Hoan trốn trong lòng Nghiên Thời Thất, nức nở từng chữ khiến người ta tan nát cõi lòng.


Lăng Tử Hoan chưa từng nghĩ tới, nếu một ngày không có Kiều Mục ở bên thì cô sẽ phải làm như thế nào.


Từ trước tới giờ, cô nhóc vẫn cho là chú Hai sẽ ở cạnh mình mãi mãi.


Nhưng giờ anh nằm ở đây, không có chút sức sống nào, tiều tụy đến vậy, yếu ớt đến vậy, tựa như bất cứ lúc nào cũng có thể rời khỏi thế giới này.


Trái tim của Lăng Tử Hoan như bị nghẹn, hít thở không thông.


Lăng Tử Hoan ôm Nghiên Thời Thất khóc không ngừng được, mà ngoài phòng bệnh, bên cửa sổ có một bóng người đã đứng lặng thật lâu.


Trên tay anh ta còn đang cầm hộp cơm vừa mua về.


Lúc ra sân bay đón Lăng Tử Hoan, Mục Nghi biết cô nhóc chưa ăn cơm, hơn nữa còn thức trắng một ngày một đêm rồi.


Cảnh trong phòng bệnh khiến Mục Nghi tan nát cõi lòng.


Gương mặt Mục Nghi vẫn giữ nguyên vẻ nghiêm nghị không đổi thường ngày, anh ta đứng trước cánh cửa sổ nhỏ, nhìn người con gái đang khóc nức nở bên trong.
Vietwriter.vn
Không muốn cô khóc, không muốn cô đau lòng, nhưng dù có bao nhiều điều không muốn đi chăng nữa, anh ta đều không có tư cách.


Mục Nghi mím môi đến trắng bệch, yết hầu nhấp nhô, cố gắng kìm nén cơn đau nhói nơi trái tim.


Trái tim anh dao động không phải vì cô khóc vì một người khác, mà chỉ vì riêng mình cô mà thôi.


Cô nên ngập tràn sức sống, nên nghịch ngợm cười lộ lúm đồng tiền rạng rỡ, không nên đau lòng bi thương như vậy.


Mục Nghi nghĩ, nếu việc cậu hai Kiều bình an có thể khiến cô nở nụ cười, vậy anh tình nguyện trở thành người nằm trên chiếc giường bệnh kia.


Cuối cùng, Mục Nghi vẫn không đi vào. Anh ta đặt hộp cơm lên bệ cửa sổ, xoay người xuống lầu, ra ngoài hành lang lộng gió rét cắt da cắt thịt, lấy thuốc lá ra sức hút.


Một điếu…


Hai điếu…


Cho dù châm bao nhiêu thuốc vẫn không thể đè nén sự đau đớn chua xót trong lòng.


Ánh mắt anh ta vằn tia đỏ, đứng dưới một chạc cây khô héo, ánh mắt phiền muộn xa xăm.


Đằng sau có tiếng bước chân đạp trên lá rụng, anh ta khép lại đôi mắt đã không còn bất cứ rung động nào, xoay người liền bắt gặp một ánh mắt sâu trầm sắc bén.


Mục Nghi ra vẻ bình tĩnh gật đầu, “Cậu Tư!”

Bình luận

Truyện đang đọc