NGƯỜI DẤU YÊU

Các bạn đang đọc truyện Người dấu yêu – Chương 831 miễn phí tại Vietwriter.vn. Hãy tham gia Group của đọc truyện Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!


****************************​





Chương 831ĐÀN ÔNG CHIỀU VỢ, MẸ NÓ THẬT KHÓ CHƠI!
Hàn Vân Đình nhớ trong phòng khách biệt thự có năm, sáu chai rượu ngoại rỗng không, nằm la liệt trên bàn trà.


Kiều Mục hừ lạnh, “Sao cậu ta không uống cho chết luôn đi? Tự chuốc mình đến nỗi ngộ độc cồn, thế mà còn có mặt mũi gọi điện thoại cầu cứu!”


Dọa anh ta suýt chết luôn rồi!


Không biết dạo này làm sao, không lúc nào được yên ổn.


Hàn Vân Đình nhìn phòng cấp cứu, bực bội đẩy gọng kính trên sống mũi, “Chỗ tôi còn có buổi họp báo. Tôi giao cậu ta lại cho hai người. Tôi phải về rồi.”


Nói xong, anh xoay người đi, nhưng được vài bước thì anh dừng bước ngoảnh đầu lại nói, “À phải rồi, chú Tư, cậu biết em dâu từ chối lời mời làm đại sứ thương hiệu toàn cầu duy nhất của VAN không vậy?”


Tần Bách Duật không chút cảm xúc nói: “Cứ làm theo ý của cô ấy là được rồi.”


Hàn Vân Đình: “…”


Anh chợt hít vào một hơi, muốn phỉ nhổ vài câu, nhưng quả thật không có nhiều thời gian, bèn dứt khoát quay đầu bước đi.


Anh vẫn nên tranh thủ thời gian hỏi ý của em dâu thì ổn hơn.


Chú Tư của ngày hôm nay, mẹ nó chẳng khác gì một tên hôn quân, không có chừng mực gì hết.


Anh thật sự nghi ngờ, nếu có một ngày em dâu muốn sao trên trời, thì liệu chú Tư có chế tạo hỏa tiễn đi hái một tiểu hành tinh về cho em dâu hay không?


Đàn ông chiều vợ, mẹ nó thật khó chơi!


***


Kiều Mục nhìn theo bóng dáng xa dần của Hàn Vân Đình, nhếch môi muốn nói, nhưng cuối cùng vẫn quay đầu nhìn về phía phòng cấp cứu, mặt mày nhăn nhó thở dài một tiếng.


“Chẳng lẽ thằng nhóc chết tiệt này còn chưa quên được Lăng Mật sao? Có chuyện gì đây chứ? Cậu ấy coi mình là Ngũ Oa(*), chết sống uống nước chắc?”


(*) Ngũ Oa trong bảy anh em Hồ Lô, có năng lực hút và phun nước.


Tần Bách Duật chắp tay sau lưng đứng trên hành lang, ánh mắt xa xăm dừng lại trên người Mặc Lương Vũ đang truyền nước, khuôn mặt điển trai lạnh như băng.


“Lúc chia tay tối qua, tôi không hề thấy cậu ta có gì không ổn. Có khi nào là do dạo này bị áp lực quá không? Mấy người anh chúng ta bận rộn nhiều việc, không rảnh ở bên cạnh cậu ta. Hay là tìm thời gian khuyên nhủ cậu ta đi?”


Kiều Mục cũng chỉ có ý tốt. Tuy rằng anh ta cũng chẳng có mấy thời gian rảnh, nhưng cả đám đều là anh em với nhau, suy cho cùng vẫn không thể khoanh tay đứng nhìn cậu ta chìm sâu không thoát ra nổi.


Sau đó, anh ta nghe thấy được cái gì ấy nhỉ?


Tần Bách Duật cất giọng nói thờ ơ, “Giao cho anh, em không rảnh.”
Bạn đang đọc truyện tại Vietwriter.vn
Kiều Mục liếc xéo anh, thấy gương mặt anh lãnh đạm thì chợt hiểu ra, “À phải, chú còn phải chăm sóc em dâu đang bị thương, nhỉ?”


Mẹ nó chứ cái cớ cũ rích này, anh ta nghe nhiều tới nỗi thuộc lòng luôn.


Tần Bách Duật vẫn thản nhiên như cũ, “Nếu cậu ta không tự mình nghĩ thông suốt, thì anh có khuyên cũng vô dụng thôi.”


Kiều Mục muốn nói lại thôi, muốn phản bác nhưng lại không được cớ phù hợp.


“Mà chưa chắc là cậu ta không buông tay được, có chăng chỉ là vì không bước qua được cái ải bị lừa dối phản bội kia thôi.”


Kiều Mục cũng thấy lời phân tích của Tần Bách Duật rất có lí. Anh ta khoanh tay trước ngực, nhìn bộ dạng thê thảm của Mặc Lương Vũ, “Vậy chú cảm thấy bây giờ nên làm gì mới phải? Dù sao cũng không thể đứng nhìn cậu ta tự hành hạ mình như thế được.”


“Đến lúc cậu ta tiếp quản nhà họ Mặc rồi.”


Một câu nói làm cho Kiều Mục bừng tỉnh. Anh ta như cười như không liếc Tần Bách Duật, “Chú Tư, chú đã tìm ra lối thoát cho cậu ta từ lâu rồi phải không? Còn cả chuyện Lăng Mật nữa, cậu biết rõ là giả, mà vẫn cứ để cậu ta ngu ngơ đắm chìm trong đó. Cậu đây là nuôi sói hay là chăn dê vậy?”


“Dù là nuôi sói hay là chăn dê thì cũng phải cho cậu ta biết. Ở đời không chỉ có mỗi việc phóng túng chơi bời, mà còn có cả đống chuyện chờ cậu ta phải làm. Cứ coi lần này là liều thuốc thử cuối cùng của cậu ta đi. Nếu cậu ta vẫn tiếp tục u mê không tỉnh táo lại được, thì thành viên của các gia tộc lớn sẽ không cần đến cậu ta nữa.”


Kiều Mục hơi đổi sắc mặt. Anh ta nhìn chằm chằm Tần Bách Duật, nhận ra nét mặt anh nghiêm nghị, ánh mắt lạnh lùng, hoàn toàn không phải đang nói đùa.


Anh ta nghĩ bụng, sau lần này, Mặc Lương Vũ phải học cách trưởng thành thôi.

Bình luận

Truyện đang đọc