NGƯỜI DẤU YÊU

Các bạn đang đọc truyện Người dấu yêu – Chương 521 miễn phí tại Vietwriter.vn. Hãy tham gia Group của đọc truyện Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!


****************************​





VỀ LỆ THÀNH!
Nghiên Thời Thất không muốn tự làm mình mất mặt, cũng không tự nguyện để bản thân rơi vào tình huống khó xử.


Huống chi từ trước tới giờ cô chưa từng ham muốn gì ở nhà họ Ôn.


Ôn Nhĩ Hoa nghe cô nói xong thì hơi ngẩn ra, ngay cả Ôn Sùng Lễ và Ôn Tĩnh Hoằng cũng cùng nhìn về phía cô, trong mắt ánh lên rất nhiều tình cảm phức tạp.


Mà Ôn Tranh đang ngồi trên xe lăn lại cười khẽ, ngửa đầu nhìn Nghiên Thời Thất đang đứng bên cạnh, dịu dàng nói với cô: “Cháu đồng ý với Thập Thất. Ngoài ra, ba, con đề nghị ba đi làm giám định DNA với Tiểu Thất đi, con thấy chuyện này không hề thừa thãi chút nào. Đã muốn Tiểu Thất quay về thì không được để mọi chuyện mập mờ như vậy. Có kết quả giám định thì ít ra cũng có thể đàng hoàng chứng minh rằng, con bé thật sự là quý cô của nhà họ Ôn.”


Lời Ôn Tranh vừa tỉnh táo lại vừa lại quyết đoán.


Ánh mắt Ôn Sùng Lễ nhìn Ôn Tranh cũng ánh lên vẻ khen ngợi.


Nói cho cùng là năm đó cả nhà đã khiến con bé phải chịu nhiều lạnh nhạt và thiệt thòi. Bọn họ vẫn luôn cho rằng Ôn Tri Diên là đứa bé ưu tú nhất thế hệ con cháu nhà họ Ôn, chưa từng khai thác ưu điểm của Ôn Tranh.


Vừa rồi con bé đưa ra quan điểm cá nhân rất thấu đáo mạch lạc, không để người ta có ác ý đồn đoán sự việc hoán đổi con ở nhà họ Ôn, cũng không khiến Nghiên Thời Thất bị người ta chỉ trích khi đột ngột xuất hiện.


Ông thoáng hiểu được sao ông cụ Lệ lại tận tình khuyên bảo mình như vậy.


Nghĩ một lát, ông Ôn quyết định kết thúc việc này: “Tất cả mọi người cứ làm theo lời Tranh Tranh đi. Còn chuyện quay về nhà, ông nội không ép mấy đứa, nhưng đến cũng đến rồi, hay là ở lại thêm vài ngày đi?”


Vừa nói xong đã có hai giọng nói đồng thanh vang lên.


“Không cần ạ!”


“Không cần ạ!”


Nghiên Thời Thất và Ôn Tranh gần như trả lời cùng một lúc, liền liền liếc sang nhìn nhau, nở nụ cười như thần giao cách cảm.


Nét mặt Ôn Tĩnh Hoằng lộ ra vẻ mất mát.


Nghiên Thời Thất nhìn một vòng những người đứng xung quanh, tỏ thái độ sắt đá hiếm thấy ở cô, “Cháu còn công việc của mình ở Lệ Thành, đã trì hoãn khá lâu rồi, cũng đến lúc phải quay lại. Còn Tranh Tranh, giờ chị ấy còn chưa hồi phục hoàn toàn, nếu chị ấy đồng ý thì cháu đưa mang chị ấy về Lệ Thành một thời gian để nghỉ ngơi thật tốt. Mấy ngày nay chị em cháu đã khiến mọi người mệt mỏi rồi, cháu nghĩ mọi người đều cần thời gian bình tĩnh lại, cho nên cháu không định làm phiền mọi người thêm nữa.”


Ôn Tĩnh Hoằng vẫn đứng yên, nghe Nghiên Thời Thất nói, thì ông nhìn sang Ôn Tranh, vừa áy náy lại xót xa, “Tranh Tranh, nếu con còn chưa khỏe hẳn thì ở Đế Kinh điều trị thêm cũng được mà. Ba có thể đưa con đến Bệnh viện Tổng Hợp Đế Kinh, con…”


“Không cần, con muốn ở cùng với Tiểu Thất!” Ôn Tranh từ chối rất dứt khoát.


Ôn Tranh có thể nhìn ra nét day dứt trong mắt Ôn Tĩnh Hoằng, nhưng đó cũng không đủ làm một lí do để cô bỏ qua những chuyện trong quá khứ.


Sự yên lặng trong phòng khiến không khí có vẻ ngột ngạt.


Ôn Tĩnh Hoằng định nói thêm gì nữa, nhưng lại không biết phải làm thế nào mới có thể phá vỡ tình trạng bế tắc với hai cô con gái của mình.


Ôn Nhĩ Hoa từ nãy đến giờ chỉ ngồi quan sát, mặc dù nét mặt có vẻ thoáng tiếc nuối nhưng bà vẫn hiền lành đồng ý: “Nếu hai đứa đều muốn vậy thì chúng ta cũng đừng ép, tôi tin bọn nhỏ tự có chính kiến của mình. Nhưng hai đứa phải nhớ, hai đứa là con cháu nhà họ Ôn, cánh cửa nhà họ Ôn luôn luôn, mãi mãi chào đón hai đứa.”
Vietwriter.vn
Nghiên Thời Thất và Ôn Tranh đều quay sang cảm ơn Ôn Nhĩ Hoa, thấy không còn sớm nữa liền định rời đi.


Bốn người họ chào những người trong phòng, vừa bước tới cửa liền thấy Đoan Mộc Lam Nhã mất hồn mất vía quay lại.


Bà đứng ở cửa, ngắm nhìn hai khuôn mặt na ná nhau của Ôn Tranh và Nghiên Thời Thất ngay trước mắt, ngơ ngác một lát, sau đó lừa mình dối người đưa mắt nhìn sang chỗ khác, xoa xoa má rồi mới quay sang hai chị em, “Tranh Tranh, Tiểu Thất, hai con định đi đâu à?”


Ôn Tranh mấp máy môi, ánh mắt bình tĩnh: “Về Lệ Thành.”

Bình luận

Truyện đang đọc