NGƯỜI DẤU YÊU

Các bạn đang đọc truyện Người dấu yêu – Chương 253 miễn phí tại Vietwriter.vn. Hãy tham gia Group của đọc truyện Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!


****************************​





CÔ TA THẬT KHÔNG BIẾT ĐIỀU!
Nghiên Thời Thất nhìn Lâm Mặc Nhi xách váy đến gần, ánh mắt lơ đãng lướt qua trang phục của cô ta.


Cô ta mặc một bộ trang phục cung đình màu đỏ ráng chiều, vạt áo trên bắt tréo trước ngực, thắt lưng vây chặt lộ ra eo thon, trước người rủ xuống một sợi tua kết, khuỷu tay vắt áo choàng trắng. Trên trán dán hoa điền, bên búi tóc cắm trâm phượng.


Một bộ trang phục này hoàn toàn làm cô ta hiện ra vẻ khoan thai của bậc mẫu nghi, thật sự rất phù hợp với cách xây dựng hình tượng nữ chính lúc được phong hậu trong bộ phim này.


Thực tế thì dung mạo của Lâm Mặc Nhi không hề đẹp tới khiến người thán phục. Gương mặt cô ta luôn luôn ẩn hiện vài phần lạnh lùng, lúc nhìn người khác đều lộ ra dáng vẻ hơi ngạo mạn.


Có lẽ là nhờ đoạt được giải ảnh hậu Berlin, tính cách tự cho bản thân là nhất của Lâm Mặc Nhi càng lộ rõ.


Lâm Mặc Nhi bước tới gần, ánh mắt lướt qua xung quanh một vòng, lời nói không rõ ý mà hỏi thăm: “Cô không mang theo trợ lý à?”


Nghe thế, Nghiên Thời Thất mỉm cười: “Sao vậy? Cô tìm trợ lý của tôi có việc gì à?”


Lâm Mặc Nhi khẽ lắc đầu, khóe môi nhếch lên, “Cũng không phải, vừa vặn gặp được cô, muốn chào một câu thôi. Nhưng nếu cô không mang theo trợ lý, lát nữa đổi trang phục sẽ rất phiền phức. Hay để trợ lý Tào của tôi qua giúp cô nhé.”


Cô ta vừa nói như vậy, trợ lý Tào từ phía sau vội vã đi ra.


Hai người này tự ý quyết định, Nghiên Thời Thất cảm thấy buồn cười.


Cô có nói là cần giúp đỡ sao?


Tuy rằng cô và Lâm Mặc Nhi không tiếp xúc nhiều, nhưng trong ấn tượng của cô, cô ta không phải một người nhiệt tình như vậy.


Dù sao, người ta là ảnh hậu nên có tư cách kiêu ngạo.


Nghiên Thời Thất không nhận lòng giúp đỡ không thể lí giải này, mỉm cười lễ độ, “Cảm ơn, giúp đỡ thì thôi, tôi tự làm được.”


“Thật chứ?” Lâm Mặc Nhi tiến lên một bước, đánh giá khuôn mặt không đổi của Nghiên Thời Thất, sau đó lại nói với giọng điệu mang ý dạy bảo, “Cô chưa từng vào đoàn làm phim bao giờ đúng không? Bình thường chúng tôi quay phim rất mệt, nhất là phim cổ trang. Riêng trang phục trong ngoài đã mấy lớp rồi. Cô chỉ có một mình sẽ rất vất vả.”


Câu này nghe như đang nhắc nhở, nhưng lại lộ ra vẻ khinh thường, giống như đang nói Nghiên Thời Thất là người mới không có kiến thức.


Người này, chẳng có dụng ý tốt lành gì!


Nghiên Thời Thất nhìn Lâm Mặc Nhi bày ra vẻ tiền bối dạy bảo mình, cong môi mỉm cười, thái độ ôn hòa, “Cảm ơn cô đã nhắc nhở. Có điều, đạo diễn nói hôm nay chỉ thử trang phục thôi, chưa chính thức bắt đầu quay chụp, trợ lý có đến hay không cũng không có gì khác cả. Sắp muộn rồi, tôi đi thay quần áo đây.”


Nói xong, cô mỉm cười xoay người đẩy cửa phòng, tiện tay đóng cửa lại luôn, triệt để ngăn cách ánh mắt không vui của Lâm Mặc Nhi.


Thì ra cô nàng Nghiên Thời Thất này không phải là một chú cừu nhỏ!


Từ trước tới giờ, danh tiếng và nhân duyên với người qua đường của cô ta trong giới rất tốt, đối nhân xử thế lại tương đối khiêm tốn. Nhưng cô ta lại quên mất rằng, một người mẫu có thể trở thành người mở đầu cho tuần lễ thời trang Milan sao lại có thể không có vài thủ đoạn chứ.


“Chị, cô ta thật không biết điều!”


Trợ lý Tào đứng sau lưng Lâm Mặc Nhi, tức giận trừng tấm cửa gỗ đã khép kín, căm tức bất bình.


Lâm Mặc Nhi liếc cô ta, khuôn mặt lạnh lẽo, “Đừng nói linh tinh!” Nói xong, Lâm Mặc Nhi kéo váy dài tiếp tục đi trước, rời khỏi khu vực sương phòng Tây rồi mới dừng lại, quay người nhìn trợ lý Tào theo phía sau: “Chuyện lần trước bảo cô đi hỏi thăm có kết quả chưa?”


Trợ lý Tào thưa một tiếng, ghé vào tai cô ta thì thầm vài câu.


Nghe xong, sắc mặt Lâm Mặc Nhi hơi thay đổi. “Cô chắc không?”


Trợ lý Tào gật đầu liên tục, “Chắc chắn, đêm hôm ấy trợ lý của Tiêu Hãn cũng đi theo. Cô ấy nói thật sự thấy Nghiên Thời Thất ở cùng một chỗ với cậu Tư kia. Nhưng quan hệ cụ thể thế nào cô ta cũng không rõ lắm. Nghe nói Nghiên Thời Thất cũng có quan hệ rất tốt với vài người của gia tộc lớn ở Lệ Thành.”


Nghe vậy, Lâm Mặc Nhi nheo mắt lại.

Bình luận

Truyện đang đọc