NGƯỜI DẤU YÊU

Các bạn đang đọc truyện Người dấu yêu – Chương 533 miễn phí tại Vietwriter.vn. Hãy tham gia Group của đọc truyện Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!


****************************​





THÀNH NGHIỆP NAM THẤY MÌNH RẤT DƯ THỪA!
Trước khi gật đầu đồng ý với lời đề nghị của Thành Nghiệp Nam, Nghiên Thời Thất lấy điện thoại gửi một tin nhắn cho Tần Bách Duật.


Nếu như muốn quay ở Vịnh Lâm Hồ thì cô cần phải hỏi ý kiến của anh trước đã.


Khoảng chừng ba phút sau, Tần Bách Duật trả lời lại: [Mọi chuyện cứ theo ý em, anh sẽ phối hợp.]


Nghiên Thời Thất ngồi trước bàn nhìn tin nhắn trên màn hình bất ngờ cong môi lên, chân mày khóe mắt đều là ý cười.


Thành Nghiệp Nam không muốn thấy cảnh này bèn dời mắt đi. Anh ta lại muốn hút thuốc rồi.


Nghiên Thời Thất cất điện thoại đi, nơi khóe mắt còn mang theo sự dịu dàng, gật đầu, “Vậy anh cứ sắp xếp đi, khi nào thì bắt đầu phát trực tiếp?”


“Càng sớm càng tốt, nếu như em tiện thì làm luôn ngày mai đi.”


Có thể thấy Thành Nghiệp Nam sốt ruột muốn Nghiên Thời Thất trở lại làm việc còn hơn bản thân cô nữa.


Cho dù đã đồng ý sẽ giảm bớt công việc cho cô, nhưng nghệ sĩ là một ngành nghề không thể phí phạm thời gian nhất, bởi lẽ chỉ cần hơi lơ đễnh là sẽ bị mọi người lãng quên ngay.


Nghiên Thời Thất là niềm tự hào do một tay anh ta lăng xê. Cô còn trẻ, còn có tiềm lực và triển vọng vô hạn cho nên anh ta không đành lòng để cô mai một trong thế giới bình thường. Cô nên là cô gái đứng trên đỉnh cao nhìn xuống mọi người!


***


Có lẽ là do áy náy cho nên Nghiên Thời Thất cũng không vội rời đi. Tới trưa, cô đi Hoa Viên Trà ở gần Thiên Thừa Entertainment dùng bữa với Thành Nghiệp Nam.


Nhà hàng nằm trong vườn hoa kiểu Tây của con phố, có kết cấu nửa ngoài trời, nửa trong nhà. Nhưng do thời tiết đã chuyển lạnh cho nên bàn ghế ngoài trời bị bỏ trống khá nhiều. Có vài chiếc lá cây khô héo theo gió lạnh thổi qua lung lay rơi xuống.


Nghiên Thời Thất và Thành Nghiệp Nam ngồi bên cạnh ô cửa sổ sát đất ở tầng hai. Phóng tầm mắt từ nơi này ra xa có thể nhìn thấy đường phố xe cộ như nước cùng với người đi đường vội vã dưới lầu.


Cô gọi một phần Spaghetti và xà lách, rồi bưng một ly cà phê với độ ấm vừa phải trong tay bình tĩnh nhìn Lệ Thành đầu đông mà suy nghĩ bay xa.


Cô thì đang nhìn phong cảnh, còn Thành Nghiệp Nam ngồi đối diện thì nhìn cô: “Em gặp phải chuyện phiền phức gì lúc ở Đế Kinh sao?”


Anh ta không biết chuyện trong nhà Nghiên Thời Thất, nhưng cũng thoáng cảm nhận được, dường như lần này trở lại, trên người cô đã có thêm một chút nặng nề.


Cho dù cô vẫn tỏ ra hờ hững tao nhã như trước, nhưng sâu trong đáy mắt lại chứa đựng quá nhiều ưu tư.


Bỗng nhiên nghe thấy câu hỏi của anh ta, Nghiên Thời Thất chậm rãi quay đầu lại, bưng ly cà phê lên cúi đầu nhấp một ngụm, rồi mỉm cười đáp lại: “Trong nhà em xảy ra chút chuyện, nhưng cũng chẳng có gì đáng ngại cả. Bây giờ… cũng xem là giải quyết xong rồi.”


Thành Nghiệp Nam hiểu sự uyển chuyển tránh né trong lời nói của cô cho nên cũng không định hỏi thêm nữa.


Anh ta im lặng một lúc rồi vẫn dặn dò một câu, “Nếu cần giúp đỡ thì đừng khách sáo với anh.”


Anh ta nói xong lại cảm thấy mình rất dư thừa.


Người đàn ông của Thập Thất cũng đủ năng lực giải quyết mọi vấn đề khó khăn cho cô rồi.


Đang lúc nghiền ngẫm thì nhân viên phục vụ đã đưa bữa ăn tới. Có lẽ là đĩa thức ăn khá nặng, cho nên nhân viên phục vụ rất cẩn thận đưa đến gần bọn họ. Nhưng vào đúng lúc này có một người đi từ trong phòng riêng ở cách vách đi ra, lối đi nhỏ hẹp khiến đối phương đụng vào người nhân viên phục vụ.


Mọi thứ xảy ra quá nhanh, ngay cả nhân viên phục vụ cũng chẳng có cơ hội để phản ứng thì đĩa mỳ Ý và xà lách trên khay đã rơi xuống đất, phát ra một loạt tiếng vang loảng xoảng. Trong phòng ăn tầng hai thoáng cái đã lặng yên như tờ.


Đĩa mỳ Ý nóng hôi hổi rơi lên bàn, lại theo quán tính đổ hết lên quần của Thành Nghiệp Nam.


Mà nước dùng cùng rau cải trong phần xà lách thì văng lên chiếc áo khoác nỉ màu kem của Nghiên Thời Thất khiến nó bị vấy bẩn. WebTru yenOn linez . com


Nhân viên phục vụ hoảng hốt lo sợ: “Cô là cô Nghiên phải không ạ, tôi xin lỗi…”

Bình luận

Truyện đang đọc