NGƯỜI DẤU YÊU

Các bạn đang đọc truyện Người dấu yêu – Chương 723 miễn phí tại Vietwriter.vn. Hãy tham gia Group của đọc truyện Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!


****************************​





THÍM HAI NHÀ HỌ ÔN, SẮP NHẬN ĐƯỢC QUÀ LỚN RỒI!
Ông cụ Đoan Mộc Ngạc dứt lời thì Ôn Sùng Lễ cũng không kìm được mà nhìn Nghiên Thời Thất. Thu lại vẻ giận dữ, ông ôn tồn hỏi: “Tiểu Thất à, ông nội chọn cho cháu vài cái tên, cháu có muốn xem không?”


“Hừ, tên ông chọn thì có tác dụng quái gì? Ôn Tri Diên, đây là tên ông chọn đúng không? Ôn Xu Tranh, đây cũng là tên ông chọn nhỉ?”


“Không nhắc đến Ôn Tri Diên nữa, nhưng Tranh Tranh nhà chúng tôi không còn tên là Ôn Xu Tranh, hiện giờ con bé tên là Ôn Tranh!”


“Nhóc Tranh, cháu tự cân nhắc, nếu cháu cũng muốn đổi thì nói với ông ngoại, sau này hai đứa dứt khoát dùng họ Đoan Mộc!”


Không cần nhiều lời, ý tứ bảo vệ và yêu thương mà ông cụ Đoan Mộc dành cho hai chị em rất rõ ràng.


Sau khi bị đối phương liên tục mỉa mai, nét mặt của Ôn Sùng Lễ vô cùng khó coi. Ông cụ giận đến nỗi không ngừng thở phì phò, nếu không phải sức khỏe đã thuyên giảm, ông thật sự muốn quyết sống mái một trận với Đoan Mộc Ngạc.


Lão già này cố tình muốn đối đầu cùng ông!


Hai ông cụ tranh luận đến đỏ mặt tía tai, điều này làm Nghiên Thời Thất và Ôn Tranh dở khóc dở cười.


Họ lặng lẽ đưa mắt ra hiệu với nhau, đề phòng hai người lại tiếp tục cãi vã, dứt khoát cùng nhau lắc đầu.


Ôn Tranh liếc Ôn Sùng Lễ, sau đó nhìn về phía Đoan Mộc Ngạc, dịu giọng nói: “Ông nội, ông ngoại, hiện giờ cháu và Tiểu Thất chưa suy nghĩ kĩ. Nói cho cùng thì cái tên cũng chỉ là ‘danh hiệu’, dù thật sự muốn đổi thì bọn cháu cũng phải bàn bạc từ từ, không vội nhất thời.”


Nghiên Thời Thất cũng khéo giọng phụ họa, “Đúng vậy, ông ngoại. Chuyện đổi tên cứ để cháu và Tranh Tranh bàn bạc rồi lại quyết định được không? Nếu muốn đổi tên, chúng cháu sẽ lập tức nói cho ông trước.”


Họ Ôn hay họ Đoan Mộc, đối với Nghiên Thời Thất mà nói, không phải chuyện khó lựa chọn.


Dù thật sự muốn đổi tên, thật ra cán cân trong lòng cô càng nghiêng về phía Đoan Mộc.


Không phải bởi vì vinh quang nhà Đoan Mộc có thể mang lại, mà là vì cả gia tộc Đoan Mộc đã trao cho cô tình người và lòng tin.


So với nhà họ Ôn hòa nhã, cô càng thích sự dứt khoát, phân rõ đúng sai của nhà Đoan Mộc hơn.


Bấy giờ, Đoan Mộc Ngạc nhìn hai cháu gái ngoại trước mắt mà gật đầu đồng ý chẳng hề do dự, “Được, ông không vội, hai cháu nghĩ xong việc đổi tên thì có thể nói với ông bất cứ lúc nào. Ông sẽ giải quyết cho các cháu.”


“Cảm ơn ông.”


Thái độ cho phép thương lượng này chính là phong thái ấm lòng người của gia tộc Đoan Mộc.


Ai nói xuất thân nhà tướng là nhất định phải cường quyền ngang ngược. Đó là khí phách chỉ khi đối xử với người ngoài mới có.


Mỗi thế hệ chủ gia đình nhà Đoan Mộc đều có quan hệ hòa thuận. Ông cụ Đoan Mộc Ngạc là vị anh hùng từng chiến đấu hăng hái đẫm máu, sau khi giẫm qua vô số cát vàng xương trắng, dòng chảy trong huyết mạch lẫm liệt vẫn là ý chí bao la tràn ngập chính trực.


***


Hai mươi phút sau, ông cụ Ôn Sùng Lễ đưa vợ chồng họ Ôn rời khỏi sân lớn nhà Đoan Mộc sớm hơn dự định.


Trước khi đi, dù họ không hỏi dồn nhưng trong câu chữ vẫn mang theo hi vọng hai chị em có thể bằng lòng quay về nhà họ Ôn.


Ôn Tranh không từ chối nhưng cũng chẳng đồng ý dứt khoát, chỉ nói sau khi hoàn thành công việc sẽ dành thời gian về một chuyến.


Đêm nay, họ vẫn còn có chuyện cần làm.


Giờ phút này, thím hai họ Ôn sắp nhận được món quà lớn rồi.


Trước khi về nhà họ Ôn, họ muốn mang theo đầy đủ bằng chứng. Sau khi giải quyết xong chuyện cũ phủ bụi thì họ mới bàn đến những việc khác.


Dõi mắt nhìn người nhà họ Ôn rời đi, cậu Đoan Mộc Bình Lãng đứng nguyên tại chỗ, không kìm được mà cảm khái một câu, “Coi như ông cụ Ôn vẫn còn biết tình biết lí, hi vọng chị Cả và anh rể sau này nhìn thông suốt một chút.”


Cậu Cách nghe vậy thì cười ha ha không tiếp lời mà chỉ nhìn về phía Nghiên Thời Thất và Ôn Tranh, “Bây giờ vẫn còn sớm, hai cháu có muốn đến chỗ cậu chơi một lúc không?”


Ôn Tranh mỉm cười, ánh mắt chứa đựng rất nhiều cảm xúc: “Thôi ạ, thưa cậu Cách. Lát nữa cháu và Tiểu Thất phải ra ngoài. Hôm nay cảm ơn các cậu, vất vả rồi.”


Cậu Tranh tặng máy bay ngậm tăm trong miệng, nghe vậy bèn kinh ngạc hỏi ngược: “Bây giờ sắp chín giờ tối mà hai đứa còn muốn ra ngoài ư?” WebTru yenOn linez . com

Bình luận

Truyện đang đọc