NGƯỜI DẤU YÊU

Các bạn đang đọc truyện Người dấu yêu – Chương 852 miễn phí tại Vietwriter.vn. Hãy tham gia Group của đọc truyện Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!


****************************​





Chương 852KHÔNG BIẾT NGÀY VỀ!
Cuối cùng, Thương Lục vô cùng bất đắc dĩ lái chiếc Lincoln trong nhà để xe ra ngoài.


Trong phòng ngủ, Nghiên Thời Thất đã chìm vào giấc ngủ say.


Ôn Tranh thì tâm sự nặng nề ngồi bên cạnh giường nhìn gương mặt ngủ yên của cô.


Ban nãy chính mắt cô nhìn thấy Tiểu Thất vươn tay lấy ly nước trên tủ đầu giường đã bị lệch chừng mười centimet nhưng Tiểu Thất lại không hề phát hiện ra.


Ôn Tranh cảm thấy vô cùng khó chịu vì trong thời gian này, Tiểu Thất chưa từng nói mắt mình có vấn đề.


Đôi mắt hoa đào xinh đẹp như vậy mà không nhìn thấy thì tàn nhẫn biết bao.


Trong phòng khách dưới lầu, sau khi Thương Lục rời đi, Lôi Duệ Tu và Tần Bách Duật lập tức nhỏ giọng trò chuyện với nhau.


“Anh ta không phải người trong nước đúng không?”


Lúc hỏi câu này, Lôi Duệ Tu chợt cảm thấy cuống họng hơi khô, nên theo thói quen lấy hộp thuốc lá định rút một điếu ra.


Nhưng nghĩ tới tình trạng sức khỏe của Nghiên Thời Thất thì anh lại kiềm chế cơn nghiện xuống, chỉ cầm hộp thuốc chơi đùa trong tay.


Tần Bách Duật nghe hỏi cũng đáp một tiếng, “Ừ, về từ Parma.”


Lôi Duệ Tu hơi ngạc nhiên, “Cậu từng tới Parma rồi hả? Nghe nói Parma không thích người nước ngoài, rất ít người có thể vào được.”


“Ừm, tôi từng tới đó.” Tần Bách Duật nói ngắn gọn, không có ý định nói rõ chi tiết.


Lôi Duệ Tu thấy vậy cũng không hỏi nhiều, nhưng lại càng tò mò về thân phận của Thương Lục hơn, “Anh ta là bác sĩ hả?”


Bởi vì mùi dược liệu trên người Thương Lục rất nồng.


Không phải bất kì mùi nước hoa nào, mà giống như mùi thuốc đã ngấm vào trong xương.


Ánh mắt Tần Bách Duật dừng trên hộp thuốc lá của Lôi Duệ Tu, “Ừ, con cháu gia đình Đông y.”


“Bệnh của Tiểu Thất cần được chữa trị bằng Đông y.”


Lôi Duệ Tu không hiểu: “Chữa trị trật khớp chân?” Chẳng lẽ là lo đứa bé trong bụng cho nên mới chọn Đông y.


Tần Bách Duật chậm rãi dời mắt nhìn anh, sau một lúc do dự mới trả lời thật: “Vết sưng trên trán ảnh hưởng đến thị lực của Tiểu Thất, hiện giờ đôi mắt đã biến đổi bệnh lý rồi.”


Lôi Duệ Tu nghe vậy không thì nhìn vào đôi mắt yên tĩnh của anh với vẻ không dám tin.


Hai ngày này bọn họ vẫn luôn nán lại trong phòng bệnh nhưng lại không phát hiện mắt cô biến đổi bệnh lý. Là do cô che giấu quá tốt, hay là…


Lúc này, Tần Bách Duật mới chậm rãi ngước mắt nhìn Lôi Duệ Tu, “Hai ngày nữa tôi sẽ dẫn Tiểu Thất đi một thời gian.”


“Cần tôi làm gì không?”


“Chăm sóc Ôn Tranh cho thật tốt, đừng làm vợ tôi phân tâm.”


Lôi Duệ Tu im lặng trong chốc lát, “Vậy còn Tần thị thì sao? Cậu định mặc kệ nó à?”


“Sẽ không.”


“Tới này, tôi và Ôn Tranh sẽ ở lại Lệ thành, nếu như có cần gì cứ nói với tôi. Đợi hai người trở lại thì tôi lại đưa Ôn Tranh về Nam Hải.”


Tuy nói như vậy, nhưng trong lòng Lôi Duệ Tu cũng đang suy nghĩ làm thế nào để kéo dài thêm một thời gian nữa.


Mà nhà họ Lôi ở Nam Hải đã sắp không đứng vững, anh cần phải mau chóng trở về xử lí chuyện trong gia tộc. Nhưng theo tình hình trước mắt, Tiểu Thất không khỏe thì Ôn Tranh sẽ không chịu đi với anh.
Bạn đang đọc truyện tại Vietwriter.vn
Thôi vậy, anh lại chờ thêm chút nữa cũng được.


***


Đến xế chiều hôm đó, tất cả mọi người đều biết Tần Bách Duật sắp đưa Nghiên Thời Thất rời đi.


Chưa định ngày đi.


Cũng không biết ngày về.


Tối hôm trở về Vịnh Lâm Hồ, Nghiên Thời Thất mơ màng tỉnh lại. Trong phòng không người, cô phải dùng hết sức kéo xe lăn tới, từ trên giường đặt một chân xuống đất rồi ngồi lên xe, sau đó đắp một cái chăn lên đầu gối mới lăn xe ra ngoài ban công.


Đã hơn tám giờ tối, ánh sao lấp lánh, đèn đuốc trong Vịnh Lâm Hồ sáng trưng, nhưng trong mắt cô chỉ toàn một biển ánh sáng mông lung.


Cô cẩn thận vén chăn lên lấy điện thoại mà lúc chiều mình đã lén lấy từ trong áo khoác anh Tư ra.

Bình luận

Truyện đang đọc