NGƯỜI DẤU YÊU

Các bạn đang đọc truyện Người dấu yêu – Chương 908 miễn phí tại Vietwriter.vn. Hãy tham gia Group của đọc truyện Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!


****************************​





Chương 908VẬY CÓ TĂNG LƯƠNG TĂNG TIỀN THƯỞNG KHÔNG?
Đề cập đến Ôn Tri Diên, Nghiên Thời Thất cảm thấy thật mâu thuẫn.


Bọn họ mới vừa trở về, còn rất nhiều việc cần phải giải quyết.


Hiện giờ, cô không có cách nào nghìn dặm xa xôi tới Malaysia tìm cô ta.


Nhưng Nghiên Thời Thất vẫn hỏi, “Ôn Tri Diên vẫn đang du ngoạn với Lãnh Dịch Diêm hả anh?”


Tổ hợp hai người này quả thật rất kì quái.


“Lãnh Dịch Diêm đã mất tích.” Anh không tiếp tục giấu giếm nữa mà nói ra tình hình thực tế.


Nghiên Thời Thất căng thẳng, nhìn anh đầy khiếp sợ: “Mất tích?”


“Ừ, tạm thời còn chưa tìm ra người. Mục Nghi vẫn đang canh chừng Ôn Tri Diên. Nếu vẫn không tìm được Lãnh Dịch Diêm, cậu ấy sẽ cưỡng chế đưa Ôn Tri Diên về.”


Lời giải thích của anh không giúp Nghiên Thời Thất thả lỏng tâm tình là bao.


Cô nhăn mày, không ngừng nghiền ngẫm về chuyện mất tích của Lãnh Dịch Diêm.


Ngay cả người của Mục Nghi cũng không điều tra ra tung tích của anh ta, tình hình e là rất nghiêm trọng.


“Đây…” Nghiên Thời Thất còn muốn nói thêm, nhưng anh đã cắt ngang lời cô, “Ban đầu, Lãnh Dịch Diêm có chút mâu thuẫn với sự xuất hiện của Mục Nghi. Giờ cậu ta lại đột nhiên mất tích, cũng không loại trừ khả năng có liên quan tới Ôn Tri Diên. Việc này sẽ có người của nhà họ Lãnh và Mục Nghi liên tục báo cáo tiến độ cho chúng ta, tạm thời em không cần hao tâm tổn trí vì nó.”


Nói cho cùng cũng do Lãnh Dịch Diêm hành động theo cảm tính nên gây trở ngại cho sự sắp xếp hành động của tất cả mọi người.


Cách nói của anh hơi chuyên chế, làm Nghiên Thời Thất mím môi không nói gì thêm.


Kế hoạch không cản nổi biến hóa, cô còn tưởng lộ trình tuyên truyền phim lần này sẽ dẫn đến Malaysia, ai ngờ chính cô cũng gặp chuyện ngoài ý muốn.


Hiện giờ, cô đang mang thai nên càng không dám hành động lỗ mãng.


Nghiên Thời Thất tạm thời dằn xuống cơn bất an trong lòng. Chỉnh lí tâm tình xong xuôi, cô nhìn nhãn dán hồ sơ, đột nhiên nói: “À đúng rồi, hình như em mới nhìn thấy Trang Yên ở dưới lầu Tần thị!”


“Cô ta có nhận ra em không?”


Nghiên Thời Thất lắc đầu, chỉ vào kẹp hồ sơ trên bàn: “Không đâu. Em thấy trong tay cô ta có tép hồ sơ màu lam y như vậy nè, còn rất cẩn trọng. Lúc bị em va vào rơi xuống đất, cô ta còn nhìn quanh quất như sợ bị ai thấy vậy.”


Cô làm như vậy đâu tính là tố cáo, cúng lắm cũng chỉ coi như… nhắc nhở.


Anh nghe ra ý cô, hai mắt tối sầm lại, “Trác Hàn đang thảo luận với cô ta, dự tính ‘bứng’ cô ta về Tần thị.”


Nghiên Thời Thất nghe ra sự hóm hỉnh trong câu nói của anh, lại nghiền ngẫm thêm một chút, trong lòng đã có phán đoán, “Vậy là anh muốn làm cô ta phản bội lại Bất động sản Kỳ Hằng à!!”


“Nếu cô ta có được một nửa sự thông minh của em thì đã không làm ra cái chuyện ngu si đến cái tầm tiết lộ bí mật thương nghiệp như thế này rồi!”


Được khen làm Nghiên Thời Thất hơi kiêu ngạo mà hếch mặt lên.


Nhìn thấy đống tài liệu chất như núi trên bàn, Nghiên Thời Thất chợt nhớ lại hình ảnh anh hí hoáy không ngừng khi cô vừa vào cửa, nên thúc giục anh. “Em đến đây để cùng anh làm việc. Anh làm đi, em chờ anh, làm xong chúng ta về nhà.”


“Vậy cũng được. Nếu em thấy chán thì lấy báo ở bên đó mà xem.”


“Không chán mà, anh kệ em đi.”


Nghiên Thời Thất thả kính râm và khẩu trang lên ghế, cầm tờ báo tài chính và kinh tế lên. Sau khi lật lật vài trang, cô không nhịn được mà dời mắt về hướng ông chủ đang ngồi ở bàn làm việc.


Cô đang nghĩ, mình phải sống với anh như vậy đến hết kì mang thai, luôn ở trong tầm mắt anh, nhìn bụng mình lớn dần lên, chờ đợi kết tinh tình yêu của hai người chào đời.


Buổi chiều hôm nay, tránh đi hết thảy những việc lặt vặt phiền nhiễu bên ngoài, Nghiên Thời Thất cùng anh ngồi trong phòng làm việc tới tận khi mặt trời lặn.


Khi trời tối dần đi, cô và anh lái xe trở về Vịnh Lâm Hồ.


Trước khi xuống xe, Tần Bách Duật nói với Trác Hàn, “Làm không tệ.”


Khi không lại được khen ngợi, Trác Hàn cảm thấy sờ sợ.


Ngẫm vậy, anh ta bình tĩnh ra vẻ khiêm tốn nói: “Cảm ơn Tổng Giám đốc khích lệ.”


Vậy có tăng lương tăng tiền thưởng không?


Nhưng đáp lại Trác Hàn chỉ có tiếng cửa xe đóng sầm lại.

Bình luận

Truyện đang đọc