SIÊU CẤP ĐẠI GIA



Cho dù có tầng quan hệ với Ngô Lương nhưng Ngô Minh Huy vẫn không phục Thẩm Lãng như cũ.
Gọi một tiếng cậu Thẩm Lãng là kiêng kị đối với bối cảnh thâm sâu sau lưng của anh mà thôi.
Ngô Minh Huy thừa nhận bối cảnh của Thẩm Lãng chứ không phải thừa nhận năng lực của anh.
Trong mắt của Ngô Minh Huy, Thẩm Lãng thậm chí còn không ưu tú bằng con trai của ông ta.
Loại cảm giác ưu việt này đến từ lai lịch của ông ta trong giới bất động sản.
Cậu còn trẻ, nói về kinh nghiệm đương nhiên sẽ không bằng tôi.
Nói về sự từng trải, cậu lại càng không bằng tôi.
Tôi ăn muối còn nhiều hơn cậu ăn cơm.
Tôi ở trong ngành bất động sản này đã lặn lội tìm tòi suốt hai mươi năm, còn cậu thì sao chứ? Nếu không phải vì bố cậu thì cậu còn không làm nổi một chức quản lý hạng mục của công ty tôi đâu!
Đây là một chuỗi khinh thường dễ thấy trong công việc của mỗi người, luôn luôn có những người cho rằng bản thân đã làm việc lâu năm để lấy cớ phủ nhận tài năng của người trẻ tuổi.
Có nhiều lúc, nhiều gia đình bố không sáng suốt bằng con.
Về mặt nhìn nhận con người, Ngô Lương đương nhiên có mắt nhìn hơn Ngô Minh Huy.
Một người con nhà giàu chính hiệu bằng lòng sống ở tầng lớp thấp nhất của xã hội suốt bốn năm, nhẫn nhịn không chịu thua.

Chỉ dựa vào điểm đó đã không mấy ai có đủ năng lực vượt qua.
Ngô Minh Huy vẫn không đủ hiểu về Thẩm Lãng, chính xác là ông ta có thành kiến đối với anh.
Đặc biệt là sau khi bàn giao quyền hành của bất động sản Minh Huy cho Thẩm Lãng, ông ta rất lo lắng bất động sản Minh Huy sẽ bị phá hủy trong tay anh.
“Cậu Thẩm Lãng, tôi biết bạo lực không phải là kế sách vẹn toàn nhưng Thiên Lợi đã dám thì vì sao chúng ta lại không dám? Mỗi người đều có nhu cầu giàu sang phú quý, vì thế nên miếng thịt béo bở này không thể để nó rơi vào tay Thiên Lợi được.


Trong ngành bất động sản, cậu Lãng vẫn nên nghe ý kiến của người đi trước như tôi thì hơn.” Ngô Minh Huy vẫn không chịu cam tâm.
“Ông vẫn luôn hồ đồ như này sao? Minh Huy làm sao có thể só sánh với Thiên Lợi chứ? Thiên Lợi mới đến thành phố Bình An có một năm, chắc chắn đang rất gấp gáp muốn mở rộng quy mô, vì thế đương nhiên muốn tạo danh tiếng tại thành phố Bình An.

Đây chính là một nước cờ hiểm, nếu thất bại thì cùng lắm bọn họ sẽ quay về điểm xuất phát cũ mà thôi, còn Minh Huy đã sớm đứng vững tại Bình An rồi.

Chúng ta luôn là dẫn đầu giới bất động sản của thành phố, nếu như mạo hiểm thì có thể sẽ tổn hại đến công sức xây dựng suốt hai mươi năm qua.
Vừa mới tiếp quản công ty, Thẩm Lãng phải tỏ ra mạnh mẽ để đàn áp được người khác nghe theo mình.
“Vả lại tôi có nói là chúng ta sẽ từ bỏ sao? Chỉ là từ bỏ kế hoạch dùng bạo lực cạnh tranh mà thôi.”
Nếu không phải nể mặt Ngô Lương thì Thẩm Lãng đã đập bàn rồi.
“Tôi cho rằng chúng ta không thể núp phía sau Thiên Lợi được, bất động sản Minh Huy của chúng ta cũng nên cử vài người đến uy hiếp người dân mới đúng.” Ngữ khí của Ngô Minh Huy mang theo vài phần không phục.
Nhưng mà lúc này, vẻ mặt của Thẩm Lãng lại trầm mặc, anh nghiêm nghị nói: “Tôi không cần ông cho rằng, tôi chỉ cần tôi cho rằng.”
Nói xong, Thẩm Lãng lập tức rời khỏi phòng họp.
Ngày nay, nếu như là người phụ trách của một công ty thì nhất định phải uy nghiêm.

Cấp dưới có thông minh sáng suốt hay không cũng không quan trọng, quan trọng nhất vẫn là phải tuân theo mệnh lệnh cấp trên.
Ngô Minh Huy không tin tưởng người trẻ tuổi như anh cho nên cần phải tiến hành uy hiếp.
Khi Thẩm Lãng rời khỏi phòng họp, Ngô Minh Huy cũng cảm thấy hơi hối hận.
“Dù sao cậu ta cũng là con trai nhà họ Thẩm, mình làm như vậy có phải hơi quá đáng rồi không? Nhưng bất động sản Minh Huy là công lao xây dựng nhiều năm của mình, mình không muốn bị phá hủy trong tay một người trẻ tuổi.

Ước chừng cậu ta sẽ sớm thấy khó mà rút lui thôi, mình mất đến nửa năm vẫn không thể giải được bài toán khó này, chắc chắn cậu ta cũng không thể giải quyết được.”

Mà lúc đó Thẩm Lãng đã rời khỏi bất động sản Minh Huy, anh đang trên đường đến ngôi làng trong thành phố.
Cùng lúc đó, chủ tịch của bất động sản Thiên Lợi là Dương Oánh Oánh đang ngồi uống cà phê một cách nhàn nhã.
Cô ta hạ quyết tâm phải lấy bằng được mảnh đất đầu làng trên thành phố.
Trong trường hợp có điều gì đó thực sự xảy ra thì cũng đã có người chống đỡ phía sau rồi, cô ta chưa bao giờ coi trọng tính mạng của những hộ gia đình bị tháo dỡ.
Trong thời gian đến thành phố Bình An, hơn phân nửa tất cả những hạng mục trong tay đều giao dịch bằng cách ăn máu người.
“Bố con nhà họ Ngô e rằng không chịu nổi nữa rồi, Dương Oánh Oánh tôi chắc chắn sẽ là người đứng đầu về bất động sản của thành phố Bình An.”
Còn chưa chính thức cầm được miếng đất của người dân phía đầu thành phố mà Dương Oánh Oánh đã mở tiệc ăn mừng rồi.
Cô ta nắm chắc như vậy là bởi vì cho đến bây giờ, bất động sản Minh Huy vẫn chưa có động tĩnh gì.
“Những người dân ở đó hiểu biết quá nhiều, mềm không chịu ăn thì phải dùng thủ đoạn cứng rắn.

Mau chóng đi thu phục đám người dân ở đó đi, bảo là người của chúng ta nhất định không nương tay đâu.”
Dương Oánh Oánh đang ngồi yên vị trong công ty chờ đợi tin vui đến.
Nhưng mà cô ta đã đánh giá thấp sự đoàn kết của dân làng ở đây.
Dân làng ở đây có một cụ già tuổi cao nhất làm thôn trưởng, ông ấy về hưu sống ở đây.
Người dân trong thôn đều nghe theo trưởng thôn, trưởng thôn không đồng ý việc phá bỏ thì nhất định sẽ không đồng ý.
Những kẻ côn đồ do Dương Oánh Oánh cử đến đã dùng vũ lực để đe dọa nhưng dân làng rất đoàn kết.
Gia đình nào cũng cầm cuốc, gậy gộc chống lại bọn côn đồ.
Dù bọn họ có bao nhiêu tên côn đồ cũng không nhiều bằng dân làng trong thôn cho nên bọn côn đồ đến dọa dẫm đều xấu hổ quay về vì tất cả đều bị dân làng đánh bò ra khỏi cổng.

“Mẹ kiếp.” Toàn một lũ phế vật, ngay cả mấy người dân cao tuổi cũng không xử lý được.”
Dương Tiểu Văn nắm tóc mấy tên côn đồ, mắng xối xả.
Chị gái Dương Tiểu Văn không cho anh ta đến nhưng anh ta vẫn đến.
Vốn dĩ anh ta muốn gây nên động tĩnh để khoe khoang với Đặng Khải Minh nhưng không ngờ lại ăn phải dưa bở.
“Cậu Văn, việc này tôi cũng không còn cách nào khác.

Những người dân làng này quá hung hãn, anh em chúng tôi không thể uy hiếp được.

Anh xem mấy người phụ nữ đó cào nát mặt chúng tôi, đều bị thương hết cả rồi.”
Anh ta không ngờ những người dân trong làng này lại khó đối phó đến vậy.
“Mẹ kiếp! Đám người này có hung hãn hay không thì còn cần anh nói sao? Mặt mũi anh toàn là nước miếng, quần áo thì bị xé rách toác, không biết nuôi lũ phế vật các người để làm gì?” Dương Tiểu Văn lại chửi ầm lên.
Đúng lúc này, Thẩm Lãng xuất hiện.
Anh bước vào nói chuyện nhẹ nhàng với dân làng, sau đó đưa ra một số tiền đền bù thích đáng.
Dương Tiểu Vân nhìn lên, đây chính là kẻ thù rồi!
Kẻ thù gặp nhau thì hết sức đỏ mắt, kể từ cái đêm ở nhà hàng lẩu bị hất tung ra ngoài cửa, Dương Tiểu Văn vẫn không thể nuốt trôi được cục tức này.
Chị Dương Oánh Oánh đã lên kế hoạch trả thù Thẩm Lãng bắt đầu từ những việc cỏn con.
Nhưng mà Dương Tiểu Văn cảm thấy mặt đối mặt báo thù mới càng sảng khoái.
Cộng với số người của anh ta ở đây ngày hôm nay, chính là thời điểm tuyệt vời để trả thù Thẩm Lãng.
“Tưởng Phi Hổ, lên cho tôi.

Tôi muốn anh ta phải chui qua đũng quần tôi, uống nước tiểu của tôi, tôi còn muốn khắc chữ trên mặt anh ta nữa.”
Trong lòng Dương Tiểu Văn có một trăm ý nghĩ xấu xa đối với Thẩm Lãng, anh ta nóng lòng muốn tra tấn Thẩm Lãng đến chết mới có thể giải tỏa được hận thù trong lòng anh ta.
Tuy nhiên, Tưởng Phi Hổ không lập tức đáp ứng anh ta.

“Thế nào? Các người đã không xử lý nổi đám người dân đó rồi nhưng với anh ta thì chắc chắn còn dư sức mà đúng không?”
Dường như Dương Tiểu Văn không biết rằng trên đường phố ngày đó, Tưởng Phi Hổ cùng hai mươi người anh em của anh ta đều bị Thẩm Lãng đánh cho tơi tả.
Hơn nữa, Tưởng Phi Hổ cũng tận mắt chứng kiến ​​anh em nhà nhà họ Đỗ đích thân mang đồ uống cho Thẩm Lãng, Tưởng Phi Hổ nhất định không bao giờ dám khiêu khích Thẩm Lãng nữa.
Thẩm Lãng bình tĩnh nhìn Tưởng Phi Hổ, cười chế nhạo: “Còn sống không tốt sao?”
Khi Tưởng Phi Hổ nhìn thấy nụ cười lạnh lùng tà mị này, cả thể xác lẫn linh hồn của anh ta như bị bay đi.
Anh ta vội vàng gật đầu như gà mổ thóc: “Tốt, tốt lắm.

Anh Thẩm Lãng nói đúng, tôi muốn sống, sống tốt...”
Tưởng Phi Hổ thành lập một công ty vệ sĩ và hoạt động như một nhóm côn đồ, tất cả cũng chỉ để kiếm tiền mà thôi.
Nhưng nếu cuộc đời cũng hết thì kiếm tiền cũng để làm cái rắm gì!
“Này, Tưởng Phi Hổ làm sao vậy, đánh anh ta cho tôi, đánh anh ta đi.”
Dương Tiểu Văn cảm thấy kỳ quái, tại sao đột nhiên lại biến thành tên ngốc rồi?
Nhưng Tưởng Phi Hổ nhất định không dám xen vào chuyện này.
Trên thực tế là sau lần trước, anh ta đã bắt đầu rút lui nhưng sau đó lại bị Dương Oánh Oánh kéo lại.
Bây giờ gặp lại Thẩm Lãng khiến anh ta nhớ đến hai mươi anh em bị Thẩm Lãng hành hạ giống như phân chó.
Khuôn mặt vô hồn lại càng thêm sợ hãi.
“Cậu Văn, tôi thật sự xin lỗi, việc này tôi không nhận nữa.

Về phía Tổng giám đốc Oánh thì tôi sẽ chính thức đề nghị cô ấy chấm dứt hợp tác.

Trời cao đường xa, tạm biệt giang hồ!”.


Bình luận

Truyện đang đọc