SIÊU CẤP ĐẠI GIA



Đỗ Thiên Lượng ngay tức khắc nhăn mặt.

Hắn mẹ nó làm sao có được ấn ký này, đây là nỗi nhục Thẩm Lãng gieo trên người hắn!
Vị nhân viên cửa hàng đang vuốt mông ngựa này, căn bản không biết chuyện cũ giữa Đỗ Thiên Lượng cùng Thẩm Lãng, chỉ cảm thấy có hình xăm trên mặt đều rất khí phách.

"Cút! Cút ngay! Đừng có ở đây thương hại lão tử!"
Đỗ Thiên Lượng chửi rủa một hồi, mới cảm thấy bớt giận.

Lúc này, Thẩm Lãng dẫn Lâm Nhuyễn Nhuyễn, tiếp tục đi dạo trên phố Bình An.

Chuyện hắn cần phải xử lý hôm nay còn rất nhiều, Đỗ Kim Thủy từng nhắc qua Mộc Hồng Diệp, đến giờ này còn chưa gặp mặt, nhưng tên hắn nghe thật quen tai.

Thẩm Lãng ở thành phố Bình An này bốn năm, những nhân vật lợi hại, cũng từng nghe qua ít nhiều.

Ngoài ra, còn lời hứa với Tống Tri Viễn, đến nhìn bạn bè một cái, xém chút nữa thì quên mất.

Bất quá Thẩm Lãng không hề rối loạn.

Bổn thiếu gia đây, hài lòng là chính, hắn muốn cái gì trong lòng hắn hiểu rõ, tất nhiên phải làm việc mình thích trước.

"Nhuyễn Nhuyễn, người dân thành phố Bình An chi tiêu hạn chế, dù đang là mùa du lịch, nhưng những món hàng xa xỉ ngàn vạn quá ít thấy, quá khó tìm, chúng ta đến cửa hàng ngọc khí đi, trang sức ngọc thạch quý hiếm, toàn những thứ có giá trị.

Hảo ngọc dưỡng nhân, phẩm chất ngọc càng tốt, sẽ càng có lợi cho thân thể người mang.

Nếu thường xuyên đeo, những chất có lợi trong ngọc sẽ thấm dần vào da, hòa cùng cơ thể, cân bằng khí huyết âm dương, giúp thân thể khỏe mạnh hơn.

So ra, mua một khối ngọc bội hoặc vòng ngọc hàng thật giá thật, còn tốt hơn mua kim cương linh tinh.

Thẩm Lãng không thích nói toạc mọi thứ ra, hắn nhìn ra được Lâm Nhuyễn Nhuyễn cũng là một người như vậy.


"Hay là thôi đi, cậu đi mua túi xách đã tốn rất nhiều tiền, nếu mua nữa tôi thật sự nhận không nổi.

" Đôi mi thanh tú của Lâm Nhuyễn Nhuyễn khẽ động.

Nói vậy.

Thẩm Lãng tiêu tiền như nước, đây là Lâm Nhuyễn Nhuyễn vì hắn cảm thấy lo lắng.

Số tiền này, còn không bằng giữ lại gây dựng sự nghiệp, hoặc giữ lại để dưỡng lão, cũng tốt hơn phung phí như vậy.

Nhưng mà 10 triệu đối với Thẩm Lãng, cơ bản không được tính là phung phí, chuyện này giống như người bình thường đi ăn một bữa lẩu nho nhỏ mà thôi.

"Một món cuối cùng, mua xong món này hôm nay sẽ không mua thêm món nào nữa, buổi tiệc tốt nghiệp, tôi mong cậu có thể lần nữa lấy lại tự tin, nhớ kỹ, cậu là hoa khôi của trường!" Thẩm Lãng ánh mắt thâm thúy, nghiêm túc nói.

Vì nguyên nhân gia đình, Lẫm Nhuyễn Nhuyễn hơi tự ti, nhưng cô quả thực là một cô gái tốt.

Lẫm Nhuyễn Nhuyễn vô cùng cảm động, hốc mắt ươn ướt, nước mắt như sắp tràn ra.

Tuy rằng cô cảm thấy cách thức của Thẩm Lãng quá lãng phí tiền bạc, nhưng cô hiểu Thẩm Lãng là thật tâm đối tốt với mình.

"Được, bạn học Thẩm, tôi nghe theo cậu.

" Lâm Nhuyễn Nhuyễn nhu thuận gật đầu.

Trên phố Bình An, cửa hàng san sát, đủ mọi thể loại, không lâu sau, liền thấy một cửa hàng ngọc khí xuất hiện trước mắt.

"Vô Hạ Các.


"
Thẩm Lãng ngẩng đầu nhìn tấm biển hiệu của cửa hàng, nhẹ giọng đọc thầm.

Xem ra là một cửa hiệu lâu đời, ngọc khí bên trong đều là bạch ngọc.

"Bạch ngọc vô hà*, không biết có xứng với bốn chữ này không đây.

"
*Bạch ngọc vô hà: ngọc trắng không tỳ vết.

Trong lúc nói chuyện, Thẩm Lãng dẫn Lâm Nhuyễn Nhuyễn vào trong cửa hàng ngọc khí.

Nhưng ngay sau đó, đã bị hai tên to lớn chặn lại trước cửa.

Phỏng chừng là người làm của cửa hiệu này, không hiểu vì sao lại ngăn cản Thẩm Lãng.

"Chẳng lẽ cửa hiệu này kiếm đủ tiền rồi? Có khách đến cửa, há lại có đạo lý chặn khách bên ngoài?!"
Ánh mắt Thẩm Lãng ngay tức khắc lạnh đi.

Hai nhân viên vạm vỡ kia đều lộ ra biểu tình bất đắc dĩ.

"Vị tiên sinh này, chúng tôi cũng không còn cách nào, đây là do Đỗ thiếu phân phó, nếu ngài đến tuyệt đối không cho ngài vào, nếu không sẽ không thuê chúng tôi nữa, dù ông chủ của chúng tôi trong nghề có danh vọng thế nào, cũng không dám ở địa bàn của Đỗ gia khiêu khích, nên tiên sinh à, ngài vẫn nên rời đi thì hơn.

"
Lúc này, Thẩm Lãng cũng chú ý tới, trên cánh cửa dán một tấm áp phích, liên quan đến hắn.

Dòng chữ trên áp phích khiến hắn vô cùng phẫn nộ.


"Người này cùng chó, không được vào!"
Những chữ này, là vũ nhục cực lớn với Thẩm Lãng.

Kẻ nào dám làm nhục bổn công tử, tuyệt đối không có kết cục tốt!
"Đỗ thiếu là người nào? Là Đỗ Thiên Minh hay Đỗ Thiên Lượng?" Thẩm Lãng hỏi hai nhân viên của cửa hàng ngọc khí.

Tuy Thẩm Lãng biết mắt trái Đỗ Thiên Minh đã mù, nhưng cũng có thể sai kẻ dưới đến làm những chuyện này.

Đương nhiên, Đỗ Thiên Lượng vẫn là kẻ có hiềm nghi lớn nhất.

Hai nhân viên kia cơ bản không dám trả lời câu hỏi của Thẩm Lãng, đều im lặng không nói.

Thẩm Lãng cũng không làm khó bọn họ, đều là vì miếng cơm, việc này không liên quan đến họ.

Bàn tay chân chính phía sau chuyện này, Thẩm Lãng tuyệt đối không để mặc hắn tiêu diêu tự tại!
"Thẩm Lãng, khó chịu lắm đúng không? Tức giận lắm à? Tao đã sớm cảnh cáo mày, mày cuối cùng sẽ phải trả giá vì những chuyện mày đã làm, đây bất quá chỉ là món khai vị thôi, món chính còn ở phía sau!"
Một tiếng cười lạnh vang lên, Đỗ Thiên Lượng xuất hiện trong tầm mắt của Thẩm Lãng.

Nhìn thấy tên chết tiệt này, hơi ấm trong đôi mắt Thẩm Lãng dần rút đi.

"Tên ngu xuẩn, mày đang đùa với lửa!"
Đỗ Thiên Lượng cũng không phản đối, ngược lại cười rất đắc ý, nói: "Mày đây là uy hiếp tao sao, đã thấy thực lực đích thực của Đỗ gia tao chưa, toàn bộ con phố này đều là của Đỗ gia, mày lấy cái gì đấu với tao?"
Lúc này, Thẩm Lãng kéo khóe miệng, tạo thành một độ cung hoàn mỹ.

Phố Bình An là của Đỗ gia các người? Ha ha thật là chuyện cười, bất quá chỉ là một đám người làm công mà thôi!
"Thẳng thắn nói cho mày biết, hôm nay tao sẽ không nương tay với mày, mày trốn không được đâu!"
Thẩm Lãng lười cùng Đỗ Thiên Lượng vô nghĩa, cũng không thèm giải thích gì!
Đều đã là người trưởng thành, làm việc không nghĩ đến hậu quả, tất nhiên sẽ phải trả giá đắt!
Đỗ Thiên Lượng vốn muốn phô trương thanh thế với Thẩm Lãng, nhưng càng lúc càng cảm thấy không thích hợp.

Ánh mắt Thẩm Lãng, vô hình phát ra một loại khí thế sắc bén.

Sát khí không đậm, nhưng vẫn như cũ khó nén được mạnh mẽ trong đó, là bởi vì Thẩm Lãng khống chế tốt, nhưng như thế càng hiện rõ hắn đáng sợ như thế nào.


Ý niệm này vừa xuất hiện trong đầu Đỗ Thiên Lượng, ngay sau đó hắn liền cảm giác được nửa mặt bên phải nóng rát đau đớn, như thịt đang từng mảng từng mảng rơi xuống vậy.

Lập tức, tiếng gào thét của Đỗ Thiên Lượng truyền khắp bốn phương.

Thanh âm này, so với chọc tiết heo, chỉ có hơn chứ không kém.

"A! Thẩm Lãng! Đánh người không đánh mặt, mày không biết hay sao?!"
Đỗ Thiên Lượng ôm lấy má phải, miệng hàm hồ không rõ, khoang miệng ồm ồm như ngậm nước, răng vỡ cùng máu theo khóe miệng trào ra.

"Tao tất nhiên biết, nhưng trước đó mày phải là người đã!" Thẩm Lãng lạnh giọng đáp.

"Đừng nói mày lại lưu ấn ký trên mặt tao?!" Đỗ Thiên Lượng méo mó hỏi.

"Chúc mừng mày, đoán đúng rồi.

" Thẩm Lãng cười lạnh.

Vừa nghe lời này, mặt Đỗ Thiên Lãng xám ngoét.

Hắn có cảm giác tuyệt vọng, so với đau đớn trên thân thể còn thống khổ hơn, đó chính là hủy dung!
Mặt trái đã bị Thẩm Lãng lưu lại dấu ấn, hiện giờ má phải như thế này, Đỗ Thiên Lượng sắp phát điên rồi.

"Con mẹ mày! Thẩm Lãng! Tao muốn giết mày!"
Đỗ Thiên Lượng quát lớn, vọt tới chỗ Thẩm Lãng.

Thẩm Lãng thần sắc ung dung, nhẹ nhàng tung một cước, đá Đỗ Thiên Lượng ngã rạp trên mặt đất, răng cửa lại hư mất hai cái.

"Chịu thống khổ, mới có thể khiến mày trưởng thành, ngay cả câu cảm ơn cũng không nói, còn muốn đánh tao, mày nói xem mày có còn là người hay không?" Thẩm Lãng mỉm cười.

Đỗ Thiên Lượng tức đến nổ phổi, bị đánh còn muốn cảm ơn, tao bị quỷ ám mới tin mày, cái thằng khốn nạn nói sai sự thật!
"Thẩm Lãng! Tao chờ xem! Tao không tin ở địa bàn của Đỗ gia, mày có thể làm nên sóng gió gì!".


Bình luận

Truyện đang đọc