SIÊU CẤP ĐẠI GIA



“Tôi sẽ cân nhắc lại.”
Lý Thư Yểu đưa ra câu trả lời.
Lúc này, sắc mặt ba người họ Liễu trở nên u ám.
Còn sắc mặt Lý Liên Hoa thì trở nên trắng bệch.
“Tổ tông của tôi ơi, cô còn phải suy nghĩ cái gì nữa chứ, cuộc hôn nhân tốt như vậy, có gì mà cô còn phải cân nhắc nữa, thật sự là bị tên thấp hèn kia mê hoặc rồi!”
Trong lòng Lý Liên Hoa không ngừng than thở.
Bà ta cho rằng mình đã tốn phải rất nhiều tâm sức, cuối cùng cũng có thể làm giảm bớt được sự tức giận của nhà họ Liễu, hiện tại thì thành kiếm củi ba năm thiêu một giờ rồi.
Nói thật, Lý Liên Hoa rất muốn đá cô cháu gái này mấy cái để giải tỏa cơn tức giận.
Sắc mặt của Liễu Uyên vô cùng u ám.
Trước đó, ông ta không hề nghĩ rằng Lý Thư Yểu lại do dự nhiều như vậy, thân thế địa vị của nhà họ Lưu, chẳng nhẽ lại thua kém cái tên thấp hèn đó sao?
Với tư cách là chủ nhân của nhà họ Liễu, Liễu Uyên nghiêm nghị nói: “Cuộc hôn nhân này, coi như chấm dứt ở đây! Tiểu thư nhà giàu ở Giang Nam này, còn bao nhiêu người cơ mà, Liễu Xuyên nhà tôi ưu tú như vậy, có biết bao nhiêu người ngỏ lời muốn làm thông gia với chúng tôi, tại sao tôi phải hạ mình xuống để rước về một tiểu thư nghèo túng, gia cảnh lại khốn đốn như thế này chứ!”
Giọng nói trầm thấp đầy tức giận của Liễu Uyên khiến trái tim Lý Liên Hoa như bị treo lơ lửng.
Vợ của Liễu Uyên, Tôn Ngọc Mai cũng không hài lòng nói: “Đúng vậy, chúng ta không bàn bạc thêm về cuộc hôn nhân này nữa, con trai nhà chúng tôi, không cần lấy vợ cũng được.”
Lý Thư Yểu nhìn chằm chằm vào hai người Liễu Uyên và Tôn Ngọc Mai, tiếp tục nói ra những suy nghĩ thực sự từ đáy lòng mình.
Cô ta nói: “Tôi cảm thấy chuyện hôn nhân đại sự không thể chỉ nhìn vào bối cảnh và xuất thân được.

Nếu như không yêu nhau bằng cả con tim, cuộc hôn nhân như vậy sẽ không bao giờ hạnh phúc.


Gia cảnh thực sự là điều quan trọng nhất trong hôn nhân sao? Tôi không thể đồng ý bừa như vậy được.”
Không cần phải đoán cũng biết, lời nói của Lý Thư Yểu lại chọc giận Liễu Uyên và Tôn Ngọc Mai.
“Không muốn kết thông gia thì cũng đừng có kết giao gì nữa! Nhà họ Lý chỉ là một dòng tộc là lụi tàn ở Vận Thành này mà thôi.

So với Giang Nam, thật sự không xứng để ngồi cùng một bàn đâu.”
“Không phải cô đang cho nhà họ Liễu chúng tôi biết được rằng nhà họ Lý các người kinh khủng thế nào đấy chứ? Một dòng tộc rác rưởi, còn không bằng một phần một trăm của nhà họ Liễu chúng tôi.”
Liễu Uyên và Tôn Ngọc Mai hoàn toàn tức điên lên.
Trái tim Lý Liên Hoa đã nguội lạnh rồi.
Tuy nhiên, những lời nói của Lý Thư Yểu đã hoàn toàn khơi dậy sự hiếu thắng của Liễu Xuyên.
Liễu Xuyên luôn tự coi dòng tộc mình là một trong mười dòng tộc giàu có hàng đầu ở Giang Nam, dòng tộc của anh ta mới chính là dòng tộc có thế lực mạnh nhất, có địa vị khá nổi tiếng trong hiệp hội thương mại Giang Nam, là một dòng tộc có năng lực xuất chúng.
Còn Liễu Xuyên, anh ta ngoại trừ là con trai của một trong mười dòng họ đứng đầu ở Giang Nam, còn là một người đẹp trai và có thực lực.
Nhưng khi thấy Lý Thư Yểu từ chối mình chỉ vì một kẻ thấp hèn, anh ta rất tức giận, đồng thời, sự hiếu thắng của anh ta càng trở nên mạnh mẽ hơn.
“Cuộc hôn nhân này tôi đã quyết định rồi! Lý Thư Yểu, tôi buộc cô phải đính hôn rồi kết hôn với tôi, cô không thể từ chối!”
Liễu Xuyên trực tiếp mở miệng nói, ngang ngược đe dọa Lý Thư Yểu.
Bây giờ, Liễu Xuyên đang muốn cưỡng ép Lý Thư Yểu phải kết hôn với anh ta.

Anh ta không thể để mình phải chịu thua một tên thấp hèn được.

Đồng thời trong lòng anh ta vẫn có một chút ý nghĩ xấu xa, sau khi kết hôn sẽ bày mưu tính kế dùng nhiều thủ đoạn để ngược đãi Lý Thư Yểu, khiến cô ta cảm nhận được dám từ chối cuộc hôn nhân với nhà họ Liễu sẽ phải trả cái giá như thế nào!
Nhưng Lý Liên Hoa cho rằng Liễu Xuyên thực sự hết lòng vì cháu gái của mình.
Thực ra, xung quanh một cậu chủ nhà giàu như anh ta không hề thiếu phụ nữ.
Ngoài ra anh ta còn là một người con lai dễ nhìn, dù không lớn lên trong một gia đình giàu thì vẫn được rất nhiều cô gái săn đón.
Vì vậy, Liễu Xuyên muốn bức hôn, chỉ là một kiểu trả thù và trút giận của anh ta mà thôi.
“Liễu Xuyên, bố phản đối cuộc hôn nhân này!” Sắc mặt Liễu Uyên nghiêm túc, ánh mắt lạnh lùng.
“Đúng vậy, Liễu Xuyên, mẹ sẽ sắp xếp một cuộc hôn nhân khác tốt hơn cho con.

Nghe nói nhà họ La vẫn còn một cô con gái chưa lấy chồng đó.” Tôn Ngọc Mai nói.
Nghe Tôn Ngọc Mai nói vậy, Liễu Xuyên càng phản ứng dữ dội hơn.
“Con không quan tâm! Con sẽ kết hôn với Lý Thư Yểu!”
Lần này Liễu Xuyên thực sự muốn bức hôn.
Đôi mắt anh tâ u ám, lạnh lùng nhìn thẳng vào Lý Thư Yểu, như thú săn đang nhìn chằm chằm vào con mồi ở trong lồng.
Khi Lý Thư Yểu bắt gặp ánh mắt đó của Liễu Xuyên, thực sự đã bị dọa đến giật mình.
Cái nhìn lạnh như băng đó như xâm nhập vào tận xương tủy.
Liễu Uyên và Tôn Ngọc Mai không còn cách nào khác đành bó tay trước thái độ cứng rắn của Liễu Xuyên.
Kể từ khi tái hôn sau khi ly dị, Liễu Uyên rất cưng chiều cậu con trai duy nhất này của ông tâ.

Liễu Uyên đã nghe theo lời của cậu con trai này mà làm rất nhiều chuyện.
Còn Tôn Ngọc Mai, là một người mẹ kế bà ta không thể nói gì hơn.

Bà ta biết rằng nếu mình không đồng ý với hành động của Liễu Xuyên, thì sẽ làm ảnh hưởng đến mối quan hệ mẹ con.
“Liễu Xuyên, con đã thực sự đã nghĩ kỹ chưa?” Liễu Uyên nhìn cậu con trai Liễu Xuyên, nói.
“Bố à, nếu như con đã muốn một cái gì đó, thì không một ai được phép giật đồ của con, huống chi đối phương chỉ là một tên thấp hèn, làm sao con có thể thua một tên như vậy được chứ!”
“Hơn nữa, cô ta cũng không thể từ chối con được đâu.

Từ nhỏ đến lớn, Liễu Xuyên con chưa từng bị ai từ chối cả.”
“Không có người phụ nữ nào có thể từ chối con được đâu!”
Tình tình của Liễu Xuyên vô cùng nóng nảy.
Kiểu nóng nảy này của anh ta gần như là một căn bệnh.
Xem ra tên Liễu Xuyên này, thường ngày được Liễu Uyên và Tôn Ngọc Mai nuông chiều hết mực, nên tính cách của anh ta có chút bất thường.
Lý Thư Yểu bị dọa đến mức co người lại, hiện tại cô rất lo lắng, tên Liễu Xuyên ngang ngược này sẽ bắt cô làm chuyện gì đây.
Còn Lý Liên Hoa, trái tim treo lơ lửng của bà ấy, cuối cùng cũng được thả lỏng.
Tuy nhiên, trong lòng Lý Thư Yểu lại cảm thấy rất lo lắng.
Tính khí của Liễu Xuyên khiến cô ta không thể đoán trước được, lúc thì bình thường, lúc lại rất nóng nảy.
Cô ta thực sự lo lắng, không biết tên Liễu Xuyên này đang đi đến gần mình để làm chuyện quá đáng gì đây.
Đồng thời, trong quán rượu Phượng Lai Nghi, trên tầng chín Kim Loan Các.
Thẩm Lãng và Cổ Tam Dược đã nói chuyện rất suôn sẻ.

Bắt đầu từ hôm nay, Thẩm Lãng chẳng khác nào đã chính thức tiếp quản công ty Lương Dược rồi cả.
Cổ Tam Dược, với tư cách là người trợ giúp, trong khoảng thời gian sắp tới sẽ hỗ trợ Thẩm Lãng, cùng nhau quản lý công ty Lương Dược.
“Cổ Tam Dược, gần đây công ty Lương Dược có dự án hợp tác quan trọng nào không?” Thẩm Lãng hỏi.
“Cậu chủ, thực sự có một dự án, hợp tác với nhà họ Liễu.” Cổ Tam Dược đáp.
“Ồ! Là nhà họ Liễu ở Giang Nam đúng chứ?”
Thẩm Lãng hỏi, dù sao thì Lương Dược cũng là một công ty dược phẩm lớn.

Hợp tác với các đại lý, nhà thuốc lớn trên toàn quốc không giới hạn khu vực chỉ ở Giang Nam.
“Đúng vậy thưa cậu chủ, chính là nhà họ Liễu ở Giang Nam.” Cổ Tam Dược đáp.
Thẩm Lãng nhếch mép, để lộ một nụ cười châm chọc.
Ha ha, thật là trùng hợp, không ngờ công ty Lương Dược lại hợp tác với nhà họ Liễu ở Giang Nam.
Thẩm Lãng biết rõ gia đình giàu có mà Lý Liên Hoa muốn gả Lý Thư Yểu vào chính là dòng tộc họ Liễu này.
“Còn có sự lựa chọn để hợp tác nào khác không?” Thẩm Lãng hỏi lại.
“Thưa cậu chủ, có ạ, còn có một thương gia khác thực lực cùng không kém gì nhà họ Liễu ở Giang Nam này, còn có hai người nữa khác, nhưng mà chủ nhân nhà họ Liễu, Liễu Uyên có quan hệ rất tốt với tôi, cho nên tôi đã đồng ý giao cho ông ấy quyền đại diện rồi, nhưng nếu cậu chủ không thích, sau này tôi có thể đổi người khác.” Cổ Tam Dược trả lời.
“Tôi thực sự không thích nhà họ Liễu.

Vì nhà họ Liễu không có ưu điểm gì nổi trội so với hai nhà kia nên nhất định phải thay đổi lại!” Thẩm Lãng nói thẳng.
Đúng lúc này, ở quán rượu Phượng Lai Nghi, tầng ba Vọng Xuân Các, bầu không khí đang vô cùng căng thẳng.
Quả nhiên Liễu Xuyên không hề do dự chút nào, anh ta không kiềm chế được hành vi của mình, tiến lại gần Lý Thư Uyển, lạnh lùng đe dọa: “Lập tức gọi điện, bảo cái tên thấp hèn đó đến, để ông đây cho nó biết, dám cướp đoạt như người phụ nữ của thôi, thì nhất định sẽ không có kết cục tốt đẹp!”.


Bình luận

Truyện đang đọc