SIÊU CẤP ĐẠI GIA



Tin tức lan truyền ầm ĩ trong giới y học ở Giang Nam.
Cuối cùng hiệp hội Đông y ở Giang Nam cũng đứng ngồi không yên được nữa rồi.
Hiệp hội Đông y cũng đâu phải kẻ ngu, đương nhiên họ sẽ không dễ dàng tin tưởng lời nói từ một phía của Ngôn Hoà Đường.
Chân tướng sự việc đến giờ vẫn chưa rõ ràng.
Nhưng mà Ngôn Hoà Đường trong giới đông y ở Giang Nam cũng có chút địa vị, chỉ đứng sau bốn hiệu thuốc Đông y lâu đời ở Giang Nam thôi.
Nếu như ngay cả phó viện trưởng đã nói như thế thì mức độ đáng tin cửa việc này cũng khá cao.
Thẩm Lãng không lo những chuyện xấu này, dù sao thì bố của Lý Thư Yểu đã hồi phục lại sức khoẻ rồi.

Anh không chữa bệnh cho người bệnh đến chết thì đây chính là bằng chứng thuyết phục nhất rồi.
Sau đó Thẩm Lãng bắt đầu đi đến trường học danh giá nhất Giang Nam.
Trường học Ngự Bi.
“Lái nhanh lên một chút, tăng tốc đi!”
Thẩm Lãng ra lệnh với 9526.
“Vâng thưa cậu chủ.”
9526 bắt đầu tăng tốc.
Khoảng hai mươi phút sau hai người đã tới trường học Ngự Bi.
“Ở đây, mau xuống xe thôi.”
Thẩm Lãng gọi 9526 rồi họ cùng nhau đi vào trường học.
Lúc vào trong trường bộ quần áo trên người 9526 đã thu hút không ít người.
Bên trên mặc một chiếc áo sơ mi trắng vừa người, trông rất nở nang; bên dưới mặc một chiếc váy ôm mông màu đen, lúc đi đường không tốn sức lại uốn éo lúc lắc, trong sự lạnh lùng có thêm vài phần xinh đẹp nữa.

Thẩm Lãng vừa dẫn theo 9526 bước vào cổng trường thì đã thu hút được không ít sự chú ý của giáo viên và học sinh.
Do Thẩm Lãng đã hẹn trước với phía nhà trường nên lúc này anh có thể thuận lợi không có một chút trở ngại đi trong trường.
Không lâu sau, hai người đi thang máy đến tầng ba trường Ngự Bi.
Văn phòng hiệu trưởng ở tầng này.
Không ngờ lúc Thẩm Lãng vừa bước ra thang máy thì lại gặp được ngay hiệu trưởng, ông ta đã đứng đợi ở cửa văn phòng để tiếp đón rồi.
Hiệu trưởng Lục Kiệt của ngôi trường danh giá Ngự Bi là một người đàn ông trung niên hói đầu, kiểu tóc địa Trung Hải, dáng người không cao không thấp nhưng lại hơi béo.
“Cậu Lãng, vô cùng xin lỗi, tôi vốn định ra cổng tiếp đón cậu nhưng cậu cũng biết đấy, như thế thì ảnh hưởng không tốt lắm thế nên đành để cậu chịu thiệt lần này vậy.”
Hiệu trưởng Lục Kiệt này vừa nhìn là biết ông ta là một người cư xử khôn khéo, lúc này ông ta đang nở nụ cười tươi roi rói.
“Có gì mà ảnh hưởng không tốt chứ, đợi đến khi tôi mua trường của ông rồi, ông còn cho rằng ảnh hưởng không tốt nữa không?” Thẩm Lãng lạnh lùng nhìn ông ta rồi nói.
Hiệu trưởng Lục Kiệt vốn không biết rõ Thẩm Lãng là cậu chủ của dòng tộc Ngoan Nhân, nhưng Thẩm Lãng là do hội trưởng thương hội Giang Nam Dương Kim giới thiệu cho ông ta thế nên Lục Kiệt không dám chậm chễ.
Khi Lục Kiệt nghe được Thẩm Lãng nói như thế thì cười nói: “Cậu Lãng, giá trị của trường Ngự Bi cũng không thấp đâu.”
“Dù có bao nhiêu thì tôi cũng có thể mua được.” Thẩm Lãng khẽ cười, khí thế lấn áp Lục Kiệt.
Lục Kiệt nhíu mày, ông ta độc thoại nội tâm: “Cậu Lãng Lãng này, rốt cuộc cậu ta có lai lịch như thế nào, trường học Ngự Bi không chỉ có cái giá ba trăm bốn mươi tỷ đâu, cậu ta vốn không thể mua được nó, nhưng nhìn vẻ mặt bình tĩnh, điềm tĩnh thế này của cậu ta thì không giống một kẻ chém gió lắm.’
Lúc này Lục Kiệt vẫn còn đang phỏng đoán về Thẩm Lãng.
“Hiệu trưởng Lục Kiệt, ông có tin có một ngày tôi mua đứt cái trường này không?” Thẩm Lãng lại cười giễu cợt rồi lên tiếng.
Trường học Ngự Bi này là một trường quý tộc tư nhân, có chủ tịch hội đồng quản trị trường.

Tuy Lục Kiệt là hiệu trưởng nhưng trường này vẫn là do chủ tịch hội đồng quản trị trường quyết định.
Thẩm Lãng nói câu này khiến cho Lục Kiệt cảm thấy như có áp lực vô hình nào đó đang đè lên người ông ta vậy.
Điều khiến Lục Kiệt cảm thấy khó chịu nhất chính là đến giờ ông ta vẫn chưa biết được thân phận thực sự của Thẩm Lãng.

“Xem ra cậu Lãng đây là người rất có năng lực nhỉ, không biết Cậu Lãng làm chức cao ở đâu?” Lục Kiệt hỏi.
Nhưng Lục Kiệt lại không biết Thẩm Lãng phản cảm nhất là hỏi về vấn đề này.
Bình thường khi hỏi câu này, một là thật sự muốn biết anh đang làm việc ở đâu, hoặc đó là một kiểu nghi ngờ.
Giống như Lục Kiệt bây giờ vậy, đúng là ông ta đã nảy sinh nghi ngờ với Thẩm Lãng.
“Đây không phải thứ ông nên hỏi, ông cứ làm tốt phận sự của mình là được.”
Thẩm Lãng sẽ không khách sáo nữa, Lục Kiệt là được Dương Kim giới thiệu chứ không phải là anh chạy tới nhờ cậy ông ta, anh cũng không cần phải giữ mối quan hệ tốt đẹp với ông ta làm gì cả.
Hội trưởng thương hội Giang Nam, Lục Kiệt không thể không nể mặt được.
Khi Lục Kiệt cảm nhận được cả người Thẩm Lãng toát ra vẻ áp bức, trong lòng Lục Kiệt có cảm giác bức bách, rồi đột nhiên cảm giác đó tăng lên gấp bội lần.
Thân phận của Thẩm Lãng, ông ta cứ nghi ngờ chuyện này trong lòng mãi không thôi, khó mà vơi bớt đi được.
Nhưng thông qua vẻ mặt và lời nói của Thẩm Lãng ông ta biết mình không nên truy hỏi thêm nữa, bởi vì đối phương đang rất không vui.

“Xem tôi này, già cả rồi nên trí nhớ không được tốt lắm, mời cậu Lãng uống trà, đây là đại hồng bào cao cấp đấy.”
Lúc này Lục Kiệt có hơi căng thẳng, ông ta nghĩ lúc nãy mình đứng ở cửa nói chuyện đã làm chậm trễ thời gian của Thẩm Lãng.
“Còn người đẹp này nữa, cô là bạn gái của Cậu Lãng Lãng đây phải không, mời vào mời vào.”
Lục Kiệt tiếp đón Thẩm Lãng xong rồi lại đi tiếp đón 9526.
Nhưng ông ta lại không biết rằng sự nhiệt tình của Lục Kiệt trong mắt 9526 toàn là sự thù địch.
Bởi vì cô ấy là cấp dưới của Thẩm Lãng, hơn nữa còn là trung thành tuyệt đối, cô ấy tuyệt đối sẽ không dám mạo phạm đến anh.
Cô ấy nghĩ, cấp dưới biến thành bạn gái lại càng mạo phạm hơn.
Căn cứ vào điều thứ mười trong quy định của công ty Quản gia Thế kỷ, cấp dưới nên cố gắng thực hiện nhiệm vụ của mình, làm tốt bổn phận của cấp dưới.

Điều này tuyệt đối không thể vượt qua.
Đôi mắt xinh đẹp của 9526 đột nhiên trở nên lạnh lùng, toát ra vẻ lạnh lùng.
Thẩm Lãng lắc đầu, tỏ ý 9526 không cần quá kích động, hiệu trưởng Lục Kiệt này còn có tác dụng với anh.
Thẩm Lãng ngồi xuống, nói với hiệu trưởng: “Đây không phải bạn gái của tôi, giới thiệu với ông, cô ấy là quản gia cá nhân của tôi, tên là 9526, bình thường cô ấy sẽ phụ trách việc lái xe và làm vệ sĩ.”
“Quản gia sao? Xin lỗi cậu Lãng, tôi không biết đây là quản gia của cậu, cô quản gia xinh đẹp quá, thế nên tôi mới hiểu lầm như thế.

Mong Cậu Lãng và cô đây lượng thứ.”
Nói thật, lúc này Lục Kiệt có hơi mơ màng.
Ông ta rất ít khi thấy quản gia nữ, chứ đừng nói đến một người quản gia nữ xinh đẹp như thế này.
Khuôn mặt này, dáng người này, thật khó mà tưởng tượng nổi đây chính là lái xe và vệ sĩ của Cậu Lãng.
Đây chẳng lẽ là mũi dao hoa hồng trong truyền thuyết ư.
Còn có một điều khiến Lục Kiệt cạn lời nữa là, vị quản gia nữ này lại không có tên mà chỉ có biệt hiệu.
Lục Kiệt nghi ngờ, biệt hiệu 9526 này rất có thể là được gọi theo số thứ tự.

Lẽ nào trước 9526 thì Thẩm Lãng còn có 9525 người quản gia nữa sao?
Tóm lại Lục Kiệt cho rằng, Cậu Lãng ông ta gặp gỡ ngày hôm nay là vị khách kỳ quái nhất ông ta từng tiếp đón từ khi ông ta làm hiệu trưởng đến nay.
“Chúng ta nói chuyện chính luôn đi, em gái tôi muốn đến trường Ngự Bi học tập, thủ tục gì đó ông nhanh chóng giải quyết cho tôi.

Tôi chỉ cho ông thời gian một ngày thôi.

Nếu ông làm lỡ dở thì đừng trách tôi không khách sáo.” Thẩm Lãng nói thẳng.
Ông ta cảm nhận được vẻ ngang ngược không tức giận nhưng vẫn tỏ ra oai phong của Thẩm Lãng khiến hiệu trưởng Lục Kiệt tự nhiên có cảm giác vô cùng sợ hãi.
Đây là người ngang ngược đến làm thủ tục nhập học nhất ông ta từng gặp đấy.
Trước kia đều là phụ huynh đến tìm ông ta, hiện giờ ông ta lại bị uy hiếp.

Nhưng mà, Lục Kiệt nào dám ho he nửa lời, ông ta còn chưa biết rõ lai lịch của Cậu Lãng này như thế nào nhưng đã bị khí thế của đối phương làm dọa sợ mất mật rồi.
Hơn nữa Cậu Lãng này còn là do hội trưởng Dương Kim giới thiệu cho ông ta nữa, hiệu trưởng Lục Kiệt đúng là không dám ho he, có ý kiến gì cả.
“Vâng Cậu Lãng, tôi sẽ nhanh chóng giải quyết thủ tục nhập học của em gái cậu, thêm nữa cậu còn có yêu cầu nào khác không ạ?” Lục Kiệt hỏi.
“Em gái tôi phải được học ở lớp tốt nhất, còn có trường học các ông phải cam đoan con bé luôn được mạnh khoẻ, không được để con bé chịu kích động.

Nếu như không làm được vậy thì ông cuốn xéo đi.”
Thẩm Lãng nói ra những lời tục tĩu, dù sao thì em gái Thi Thanh Thanh của anh đã từng phải chịu kích động rồi, Thẩm Lãng không cho phép con bé chịu thêm bất kỳ tủi thân nào nữa.
Lục Kiệt cau mày, tuy ông ta rất không thích có người ăn nói với ông ta như thế nhưng ông ta vẫn phải cố mà nhẫn nhịn, gật đầu nói: “Được thưa Cậu Lãng, trường Ngự Bi chúng tôi là ngôi trường danh giá nhất Giang Nam, về phương diện an toàn trong trường học cậu có thể yên tâm trăm phần trăm.” Lục Kiệt nói.
“Đừng có coi đây trò đùa, tôi là một người rất nghiêm túc, có nguyên tắc, không chấp nhận để xảy ra sai sót nào! Bây giờ ông thoải mái đảm bảo như thế nếu như em gái tôi xảy ra chuyện gì thì đừng trách tôi không khách sáo.

Trong trường nếu như ai dám bắt nạt em gái tôi.

Tôi mặc kệ nhà người đó làm cái gì, tôi chắc chắn sẽ không dễ dàng bỏ qua đâu! Dù có là con trai của chủ tịch hội đồng quản trị trường tôi cũng sẽ dạy dỗ cẩn thận.”
Lục Kiệt nghe Thẩm Lãng nói thế xong thì lại ngây ra.
Đến cả con trai chủ tịch hội đồng quản trị trường cũng dám đánh, đúng là cái gì cũng dám nói, cũng không sợ chủ tịch hội đồng quản trị trường nghe được sao?
Lục Kiệt thật sự hơi nghi ngờ, Cậu Lãng này ngông cuồng như thế, rốt cuộc có phải đang phô trương thanh thế không?
“Vâng, vâng cậu Lãng, tôi nhớ rõ rồi ạ, anh cứ yên tâm.” Lục Kiệt nói.
“Vậy được, ông mau đi làm đi, thời gian chỉ có một ngày.”
Nói xong, Thẩm Lãng bưng cốc trà lên uống một ngụm, rồi đứng dậy muốn đi.
“Cậu Lãng, cậu không ngồi thêm lúc nữa sao? Trưa nay không biết có vinh hạnh được mời cậu một bữa không, tôi làm chủ.” Lục Kiệt nói.
Thẩm Lãng lại lạnh lùng khinh thường nhìn ông ta.
“Không rảnh, ông đi làm nhanh lên, ngày mai tôi đưa em tôi đi nhập học, đến lúc dó mà chưa làm xong thì tôi cho ông ăn đấm.”.


Bình luận

Truyện đang đọc