SIÊU CẤP ĐẠI GIA



Thầy bói trên giang hồ dùng lời nói suông để giả danh lừa bịp người khác, có quỷ mới tin!
Lý Thư Yểu khinh thường liếc nhìn Thẩm Lãng, cô ta càng thêm ghét kẻ bỉ ổi như Thẩm Lãng.

"Tống Từ, chúng ta đi, đừng để ý tới tên lừa bịp này.

"
Nói xong Lý Thư Yểu kéo Tống Từ đi.

"
Nhưng Tống Từ lại đứng im không đi.

"Thư Yểu, chờ chút, nghe thử Thẩm Lãng nói thế nào.

" Tống Từ tò mò mở to đôi mắt trong veo như nước.

"Đừng nghe, lời như vậy, tớ xem trên ti vi nhiều rồi, đều là trò hù người.

" Lý Thư Yểu lắc đầu.

"Trước đây lúc mới tiếp xúc Thẩm Lãng tớ cũng thấy Thẩm Lãng toàn nói những chuyện hoang đường, là một kẻ lừa đảo, nhưng đã trải qua nhiều chuyện như vậy, cảm thấy Thẩm Lãng không phải người thường, hay anh ấy thật sự có thể linh cảm được.

" Tống Từ nói.

Ngay sau đó, Tống Từ liền hỏi Thẩm Lãng: "Vừa rồi anh nói Thư Yểu có họa đổ máu là thật sao?"
"Cô ấy có tướng mạo đẹp sang, lúc còn trẻ vốn thuận buồm xuôi gió không phải lo âu, lại được tổ tiên phù hộ, nhưng hiện tại trên mặt lại có sát khí, nói rõ họa này không phải từ bản thân cô ấy, chắc chắn là bị vật bên ngoài ảnh hưởng.

" Thẩm Lãng nói một câu.

Hồi trước sư phụ Trương Thiên Ý là thiên sư truyền giảng đạo giáo, từng dạy anh thuật số kỳ môn.

Mặc dù không thể nhìn trước thiên cơ, cũng không thể đoán trước lành dữ họa phúc, nhưng thông qua việc quan sát sắc mặt của một người, có thể giúp tránh nạn, giảm bớt thiệt hại do tai nạn gây ra.

"Tôi có phải tướng mạo sang đẹp hay không, đã rất rõ rồi, về phần cuộc sống của tôi thuận buồm xuôi gió, được tổ tiên phù hộ, cũng rất rõ ràng mà, anh đừng tưởng bịa những lời này ra là có thể lừa được tôi.

" Lý Thư Yểu vẫn không tin như cũ.


Tống Từ lại tiếp tục hỏi Thẩm Lãng: "Vậy rốt cuộc là vật bên ngoài gì, mới khiến Thư Yểu có sát khí?"
"Tôi đoán là đồ trang sức hay mang theo người, có lẽ là dây chuyền ngọc.

" Thẩm Lãng trả lời.

Vật có mang theo sát khí, thật ra không khó suy đoán.

Hoặc là trang sức, hoặc là phụ kiện mang theo bên người.

Đồ trang sức mang theo trên người có từ lâu đời ví dụ như ngọc được khai quật từ mộ, thuộc về đồ vàng mã, sẽ mang theo sát khí, ảnh hưởng trường năng lượng.

Ngọc cổ này, cho dù làm đồ trang sức hay vật trang trí, đều không thể tiếp xúc lâu.

Nhưng ngọc cổ do dòng họ truyền lại mỗi đời, cũng sẽ không sinh ra trường năng lượng không hài hòa.

"Anh nói đúng, nhưng cũng không khó đoán, tôi thật sự có đeo một dây chuyền ngọc trên người, nhưng thật nực cười khi anh liên kết hai chuyện này với nhau.

"
Lý Thư Yểu nhếch miệng nở nụ cười nhạt, cô ta cho rằng đây là biểu hiện việc Thẩm Lãng ít đọc sách, thiếu kiến thức.

"Thư Yểu, lấy ra cho Thẩm Lãng nhìn một cái đi.

" Tống Từ đặc biệt tò mò.

"Tống Từ à, sao cậu lại tin lời của Thẩm Lãng chứ, dây chuyền ngọc kia là Vương Tử Văn tặng tớ, anh ấy nói đây là do một vị cao tăng đã khai quang, có thể bảo vệ tớ bình an, tuy rằng tớ không tin mấy thứ này, nhưng nếu do cao tăng từng khai quang, chắc chắn không thể có sát khí.

"
Lý Thư Yểu nói ra tình hình thực tế.

Thì ra dây chuyền ngọc cô ta đeo trên người, đúng là quà Vương Tử Văn tặng, trách không được lại có phản ứng mạnh mẽ như vậy.

"Nhìn một cái thôi, được không Thư Yểu.

" Tống Từ lắc lắc cánh tay Lý Thư Yểu, làm nũng.

"Được rồi, nhìn thì nhìn đi, tớ cũng muốn xem thử, Thẩm Lãng còn muốn lừa tiếp thế nào.


"
Nói xong, Lý Thư Yểu liền gỡ dây chuyền ngọc ra.

Thẩm Lãng chỉ nhẹ nhàng liếc mắt nhìn màu đất trên mặt dây chuyền ngọc, liền chắc chắn đây là nguồn gốc của sát khí, chắc chắn là dây chuyền ngọc để mai táng.

"Quả nhiên không ngoài dự đoán của tôi, đây là đồ vàng mã, cô đã đeo ba năm rồi nhỉ.

" Thẩm Lãng không nóng không lạnh nói.

"Thẩm Lãng, rốt cuộc anh đang diễn trò gì vậy? Vì sao chỉ liếc một cái liền không nhìn nữa, không bịa ra nổi nữa phải không?"
Chỉ cần nhìn một cái là có thể nhìn thấu, không cần nhìn lần thứ hai.

Chỉ có đồ chôn dưới đất, mới bị ảnh hưởng bởi các vật chất hóa học trong lòng đất, mới có thể xuất hiện màu đất.

Thẩm Lãng không để ý tới cô ta, mà quay qua nói với Tống Từ: "Với quan hệ của tôi và ông Tống, tôi không muốn thấy cô bị thương, lời tôi nói, cô phải tin, nếu không cô sẽ bị cô ấy làm liên lụy.

"
"Tôi!.

" Tống Từ ngập ngừng, cô cũng không biết có nên tin không.

"Thủ đoạn lừa gạt này chỉ có thể lừa mấy em gái ngây thơ thôi, Tống Từ đừng nghe anh ta nói bậy, anh ta là kẻ mê tín!"
"Lỡ như là thật thì sao? Thư Yểu, tớ sợ.

" Trên gương mặt trắng nõn xinh đẹp của Tống Từ hiện lên vẻ buồn rầu.

"Cho dù là thật, quà mà Vương Tử Văn tặng tớ, chắc chắn đã được lựa chọn kỹ càng, còn được đưa tới chùa rồi, được đại sư dùng phép Phật gia trì, sao có thể có sát khí chứ.

" Lý Thư Yểu giải thích.

Thẩm Lãng lười cãi cọ với Lý Thư Yểu, học thuyết về trường năng lượng cũng không phải mê tín, trên đời vẫn tồn tại rất nhiều việc mà lý luận khoa học không thể giải thích, nếu phải tranh chấp với nhau cũng chẳng có ý nghĩa gì.

Lúc này điều Thẩm Lãng cần làm là giúp Tống Từ tránh khỏi kiếp nạn này, những thứ khác không quan trọng.

"Cô muốn tin hay không thì tùy, tóm lại tôi muốn bảo vệ Tống Từ an toàn.


"
Thẩm Lãng rất rõ ràng, Tống Tri Viễn rất thương cô cháu gái này, về tình về lý, Thẩm Lãng cũng không thể mặc kệ được.

"Thư Yểu, nếu Thẩm Lãng đã nói như vậy, không bằng để hôm khác rồi đi, ngày hôm nay chúng ta thành thật ở trường học đi.

" Tống Từ buồn rầu nói.

"Tống Từ, lẽ nào cậu không muốn mua cái váy mới nhất sao? Nhanh đi thôi, đừng nghe anh ta nói bậy.

"
Lý Thư Yểu kéo tay Tống Từ muốn đi.

Ở trong mắt Lý Thư Yểu, Thẩm Lãng đang đố kỵ với Vương Tử Văn, xé tin vui của Vương Tử Văn, hiện tại còn nói đồ Vương Tử Văn tặng là đồ vàng mã, cô ta vì cho Thẩm Lãng chút đường lui nên mới không nói thẳng ra.

Thẩm Lãng thấy thế, không thể làm gì khác hơn là bỏ cuộc, quyết định bí mật theo dõi.

Kết quả, đúng như Thẩm Lãng đoán trước, Lý Thư Yểu thật sự có họa đổ máu!
Hai người vừa đi ra cửa trường đã có tai nạn xảy ra.

Một chiếc Toyota màu đen phóng nhanh về phía cổng trường, lao về phía Lý Thư Yểu và Tống Từ vừa đi ra khỏi cửa trường.

Chỉ với tốc độ của chiếc xe này chắc chắn có thể tông các cô bay xa.

Ngay lúc này Thẩm Lãng đang lặng lẽ theo dõi, sử dụng thế Vân Trung của Võ Đang, chạy như bay tới, dùng hết sức kéo Lý Thư Yểu và Tống Từ ra ven đường.

Chiếc Toyota chạy qua Lý Thư Yểu và Tống Từ chỉ cách một khoảng nhỏ, sau đó đâm vào một chiếc xe tải cách đó mười mét.

Ầm!
Chỉ trong nháy mắt, liền thấy đầu chiếc xe bị bóp méo, tài xế bên trong chết tại chỗ, đầu đổ nhiều máu, trên cửa sổ xe bị bể là một màu đỏ thẫm.

Mà Lý Thư Yểu và Tống Từ cũng đã suýt nữa gặp thần chết!
Lý Thư Yểu và Tống Từ sống sót sau tai nạn, hoàn toàn không nhớ rõ vừa rồi ai đã cứu họ từ cửa âm phủ lại, sợ hãi đờ đẫn ngồi dưới đất, nhìn chiếc ô tô bị đâm đang bốc cháy, mờ mịt không biết làm sao.

Sau đó, bốn phía vang lên tiếng còi cảnh sát, cửa trường học trở nên ầm ĩ.

Một tiếng sau, trong quán cà phê của trường.

Lý Thư Yểu và Tống Từ mỗi người cầm ly cà phê ngẩn ra.

Đã một tiếng trôi qua, hai người mới dần khôi phục lại sau cú sốc vừa rồi.

Sống chết chỉ ở trong một ý nghĩ, hai cô gái nhà giàu mới chân chính cảm nhận được rằng cho dù có giàu có tới đâu cũng không quý bằng mạng sống.


"Thật sự quá nguy hiểm, lái xe khi say rượu thật đáng sợ, nhưng hiện tại tớ cũng không biết là ai cứu hai chúng ta, chỉ nhớ đó là một người đàn ông có sức lực rất lớn.

" Lý Thư Yểu rất quan tâm vấn đề này.

"Chắc chắn là Thẩm Lãng cứu, lúc đó tớ cảm giác phía sau có người dùng sức kéo chúng ta lại.

" Tống Từ mở to đôi mắt sáng ngời, làm bộ đáng thương.

"Không thể nào, lúc đó Thẩm Lãng cũng không đi chung với chúng ta ra cửa trường, không thể chứng kiến vụ tai nạn xe cộ còn cứu chúng ta được.

" Lý Thư Yểu lắc đầu phủ định nói.

"Anh ấy từng nói sẽ đảm bảo an toàn cho tớ, tớ cảm thấy chính là anh ấy.

" Tống Từ suy đoán nói.

"Tống Từ à, lời của anh ta cậu cũng tin? Chỉ là lừa cô gái ngây thơ như cậu thôi, cứu một mạng người còn hơn xây bảy tòa tháp, không để lại danh tính không màng báo đáp, là hành động của quân tử, Thẩm Lãng không xứng danh với người quân tử.

" Lý Thư Yểu xem thường nói.

Trong lòng Lý Thư Yểu cảm kích người đã cứu mạng mình, nếu như không có Vương Tử Văn, cô ta nguyện lấy thân báo đáp.

"Nhưng Thư Yểu à, hiện tại chắc cậu tin lời của Thẩm Lãng rồi chứ, anh ấy nói rồi, hôm nay cậu có họa đổ máu, hại tớ thiếu chút nữa cũng bị cậu kéo làm đệm lưng theo, điều này đều thành hiện thực rồi.

"
Tuy rằng Tống Từ chỉ trêu ghẹo, nhưng bây giờ nghĩ lại cô thấy lạnh sống lưng, cô cực kỳ hối hận trước đó không nghe lời Thẩm Lãng, thiếu chút nữa mất mạng rồi.

"Biết đâu cũng là trùng hợp chứ, có lẽ do dây chuyền ngọc Vương Tử Văn tặng tớ phát huy tác dụng thì sao.

" Nói xong, Lý Thư Yểu lấy dây chuyền ngọc ra nói: "Vương Tử Văn đã nói rồi, dây chuyền ngọc này được cao tăng khai quang, có sức mạnh gia trì, tớ đoán là dây chuyền ngọc giúp chúng ta tránh thoát tai họa này, may mắn sống sót.

"
Sau đó Lý Thư Yểu nói thêm: "Lúc này chúng ta phải nhanh tìm ân nhân cứu mạng, đi tới phòng giám sát của trường xem băng ghi hình đi.

"
Ngoài việc đó ra, Lý Thư Yểu cũng muốn xem thử, rốt cuộc có phải Thẩm Lãng đã đập bảng thông báo và xé tin vui của Vương Tử Văn không.

Tống Từ gật đầu nói: "Đúng là cách hay, tớ tin muốn tìm ân nhân cứu mạng cũng không khó đâu.

".


Bình luận

Truyện đang đọc