SIÊU CẤP ĐẠI GIA



Lý Liên Hoa nằm sấp trên sàn nhà, cả người chết lặng đi, suýt nữa thì bất tỉnh.
Mà Thẩm Lãng lại xoay người đi, ánh mắt lạnh lùng quét qua Tôn Ngọc Mai một cái.
"Ngọc Phật là giả! Vốn dĩ không phải ngọc lục bảo đế vương, chính xác là hàng giả, chẳng lẽ nhà họ Liễu cũng yêu thích đồ giả hay sao?”
Lời này của Thẩm Lãng vừa mới thốt ra, trên mặt Tôn Ngọc Mai và Liễu Uyên lập tức lộ ra vẻ kinh hãi.
"Không thể nào! Chất liệu này chắc chắn là ngọc lục bảo đế vương cao cấp." Tôn Ngọc Mai lập tức phủ định.
"Tại sao bà lại tin tưởng vào năng lực quan sát của mình như vậy?" Thẩm Lãng nhìn Tôn Ngọc Mai đầy lạnh lùng.
"Tôi có nhiều đồ trang sức bằng ngọc thạch và phỉ thúy nên đương nhiên gặp qua nhiều hơn cậu, chẳng lẽ tôi lại không nhìn ra hay sao? Đây chắc chắn là ngọc lục bảo đế vương cao cấp!”
"Lần này thì mắt bà thực sự bị mù rồi!" Thẩm Lãng lạnh lùng nói.
"Cậu! Cậu nói xằng bậy cái gì đấy! Cậu từng có ngọc lục bảo tốt như thế chưa? Nếu như chưa có, vậy thì lời cậu nói không thuyết phục!"
Nực cười.
Anh vốn là một công tử có gia thế đàng hoàng, trang sức châu báu trong nhà cũng xếp thành một núi nhỏ rồi, làm sao có chuyện chưa chơi qua ngọc lục bảo đế vương cao cấp được.
Muốn trở thành cao thủ giám định đá quý thì không có đường tắt, chỉ có kiến thức rộng và thường xuyên tiếp xúc với nó thì người đó mới có thể trở thành cao thủ.
Kỹ thuật giám định đá quý này không phải chỉ dựa vào đọc mấy quyển sách là có thể trở thành cao thủ được.

"Ngọc phỉ thúy đế vương thiên nhiên có màu xanh tự nhiên, sẫm màu chứ không nhạt rỗng, nhìn mãi không biết chán.

Mà ngược lại, phỉ thúy đã qua quá trình xử lý gia công thì kết cấu bên trong của ngọc bị phá vỡ, các đặc tính quang học ban đầu của nó cũng sẽ thay đổi, từ đó dẫn đến màu sắc của phỉ thúy phân bố không đồng đều, trông vô cùng lộn xộn, nhìn không hề tự nhiên chút nào.".

truyện tiên hiệp hay
"Nhìn từ phương diện màu sắc mà nói thì cặp Ngọc Phật lục bảo đến vương mà Lý Liên Hoa đưa cho bà không có vấn đề gì, nhưng để giám định đó có phải là ngọc lục bảo đế vương thật hay không thì không thể chỉ nhìn từ một phương diện này, dù sao bây giờ thủ đoạn làm giả vô cùng tinh vi, hiện nay đã có kĩ thuật đủ sức làm ra chuyện này."
"Nhìn màu sắc, lại nhìn độ bóng thì ngọc phỉ thúy đế vương thiên nhiên có kết cấu mịn, trong suốt hoặc ở trạng thái không trong suốt, lớp ngọc ngoài sáng bóng như thủy tinh hoặc thậm chí là sáng bóng như bôi mỡ, phỉ thúy được tiêm chất làm đầy như nhựa cây hoặc nilon thì thường có độ bóng của nhựa cây, của nến hoặc là độ sáng của hỗn hợp các loại này."
Bỗng nhiên Tôn Ngọc Mai chen miệng vào: "Thế độ sáng của khối Ngọc Phật này thì thế nào?"
"Màu sắc thì có thể bắt chước, nhưng độ bóng thì không thể nào, tôi cho rằng cảm giác sờ vào không giống nhau.

Điều này cũng giống như cho dù người máy có mô phỏng động tác của con người giống đến thế nào đi chăng nữa thì cũng không có được cảm giác chân thực giống như con người đem lại." Thẩm Lãng nhàn nhạt nói.
"Nói nhăng nói cuội! Tôi vừa mới sờ thử, rõ ràng là nguyên liệu giống như những món đồ trang sức trước kia của tôi!" Tôn Ngọc Mai phản bác.
"Đừng giả bộ trước mặt tôi! Bà cho là ngọc lục bảo đế vương rải đầy đường cho người ta nhặt à, thành phố này đâu có nhiều ngọc lục đế vương đến như vậy, chín mươi phần trăm là giả, chứ đừng nói tất cả những trang sức phỉ thúy của bà đều là ngọc lục đế vương." Thẩm Lãng nói thẳng.
Bà ta có khoác lác hay không, có giả vờ hay không, Thẩm Lãng nhận ra dễ ợt.

Anh biết nhà gia sản nhà họ Liễu cũng khá giả, nhưng số lượng ngọc lục phỉ thúy đế vương này còn lại trên thế giới rất hiếm, có tiền chưa chắc đã mua được.
"Cậu!” Tôn Ngọc Mai không biết phải phản bác lại sao cho phải.
Thực ra, trong đống trang sức kia của bà ta chỉ có một món là ngọc lục bảo đế vương hàng thật giá thật thôi, hơn nữa còn là một mặt dây chuyền tương đối nhỏ, kích thước so với cặp ngọc phật này thì nhỏ hơn ba lần.
Vì thế khi Tôn Ngọc Mai nhìn thấy hai phần quà mà Lý Liên Hoa tặng thì cảm thấy thích thú vô cùng.
Có điều, Tô Ngọc Mai cũng không muốn thừa nhận rằng mình đã bị dồn vào thế bí.
Bà ta mặt dày cãi lại: "Cảm xúc là một thứ rất trừu tượng, cậu dựa vào cái gì để khẳng định cảm giác của cậu là đúng? Lẽ nào cậu tiếp xúc với ngọc phỉ thúy còn nhiều hơn tôi sao? Lý Liên Hoa nói cậu là dân làm công ăn lương, lẽ nào cậu làm trong tiệm đá quý hay sao?"
"Tầm nhìn của Lý Liên Hoa vô cùng thiển cận, là loại ếch ngồi đáy giếng.

Lời bà ấy nói mà bà cũng tin hay sao? Chẳng lẽ bà ấy nói tôi là dân làm công ăn lương thì tôi nhất định phải là dân làm công ăn lương hay sao? Bà luôn miệng nói mình là bà chủ nhà họ Liễu nhưng ngay cả tiếng nói riêng cũng không có.

Chuyện này thật nực cười." Thẩm Lãng cười lạnh.
Lúc này, Lý Liên Hoa đang nằm trên sàn nhà cũng bắt đầu thở hổn hển.
Bà ta hơi chột dạ giải thích với Tôn Ngọc Mai: "Bà Liễu, tôi thực sự đã bỏ ra hơn hai mươi bảy tỷ đồng để thông qua đường dây uy tín mua cho bà cặp Ngọc Phật lục bảo đế vương hàng thật này, làm sao có thể là đồ giả được, cái gọi là độ bóng và cảm giác khi tiếp xúc đó vô cùng mông lung, ai có thể nói chính xác được chứ."

Khi thấy Lý Liên Hoa cãi lại, ánh mắt Thẩm Lãng lập tức lạnh như băng đâm thẳng tới.
"Độ bóng và cảm giác khi tiếp xúc không đúng, lẽ nào thông qua trọng lượng còn không thể nhận ra hay sao? Các người nên cân nhắc kĩ càng một chút, cặp Ngọc Phật lục bảo đế vương này nhẹ bẫng, giống như thủy tinh vậy."
Trong lúc giám định chất liệu thì trọng lượng cũng là một trong những tiêu chuẩn.
Bởi vì mật độ phân tử của ngọc phỉ thúy đế vương thiên nhiên vô cùng dày đặc, vì thế khi ước lượng trong tay sẽ có một loại cảm giác "trĩu tay", cảm thấy nặng trịch.
Mà nếu hàng bắt chước làm từ thủy tinh hoặc ni lông thì nhẹ bỗng, không cảm nhận được cảm giác áp lực tay bị kéo xuống, người có kinh nghiệm về phỉ thúy thì chỉ cần ước lượng khối lượng của phỉ thúy là có thể xác định ra ngay đồ thật hay giả.
Thực ra, bên cạnh ước lượng trọng lượng thì còn có một cách khách, đó là nghe âm thanh.
Cách này chủ yếu dành cho vòng tay phỉ thúy thiên nhiên.
Kết cấu phân tử ngọc phỉ thúy dày đặc, cho nên khi gõ nhẹ vào phỉ thủy, sẽ phát ra một loại âm thanh trong trẻo êm tai.
Mà phỉ thúy đã qua quá trình xử lý gia công thì kết cấu bên trong của ngọc bị phá vỡ, giữa các hạt khoáng chất bị bơm đầy keo dính nên sau khi gõ nhẹ sẽ phát ra âm thanh trầm đục, sự khác nhau giữa hai cái này vô cùng rõ ràng.
Có điều không cần nghe âm thanh thì Thẩm Lãng cũng có thể kết luận được rằng cặp Ngọc Phật lục bảo đế vương mà Lý Liên Hoa tặng cho vợ chồng nhà họ Lý là hàng nhái làm bằng thủy tinh.
Phải nói tới thợ điêu khắc làm ra loại hàng giả này, thật ra cũng không có thợ điêu khắc nào ở đây cả, máy bắt chước chế tạo ra cặp ngọc phật này chế tạo vô cùng tinh ranh.
Bây giờ kĩ thuật bắt chước càng ngày càng tinh vi, nếu muốn không bị mắc bẫy trong cái ngành đá quý này thì bắt buộc phải thật sự có bản lĩnh.
Tôn Ngọc Mai và Liễu Uyên nghe xong lời của Thẩm Lãng thì lập tức cầm những mảnh đã bị đập vỡ trong tay, ước lượng mấy lần.
Quả nhiên cảm giác ở tay không đúng lắm, nhẹ bỗng.
Liễu Uyên và Tôn Ngọc Mai đồng thời nhíu chặt lông mày.
Trước đó, hai người bọn họ không hề nghĩ tới chuyện đồ Lý Liên Hoa đem tới thế mà lại là hàng giả.

Món quà đặc biệt này không phải là ngọc lục đế vương, thậm chí cũng không phải loại ngọc kết tinh từ nước, mà chỉ là một khối thủy tinh!
"Lý Liên Hoa! Bà dám mua đồ giả tới lừa tôi! Đen cho tôi suýt nữa còn tưởng là hàng thật!" Tôn Ngọc Mai bây giờ vô cùng xấu hổ.
"Tôi...!Tôi cũng là người bị hại, tôi cũng không biết đó là hàng giả." Lý Liên Hoa chột dạ giải thích.
Lý Liên Hoa đã biết chuyện hai miếng ngọc này không phải là ngọc lục bảo đế vương từ trước, thật ra số tiền bà ta bỏ ra là ba tỷ tư.
Bà ta thông qua môi giới đặc biệt, tiêu tốn mất ba tỷ tư để nhờ người chế tạo ra Ngọc Phật phỉ thúy bằng ngọc thủy tinh.
Nhưng mà trình độ tay nghề của bên làm giả có hạn nên đã dùng Ngọc Phật chế tạo từ thủy tinh để đánh tráo loại Ngọc Phật làm từ ngọc thủy tinh.
Hiểu biết của Lý Liên Hoa đối với phỉ thúy cũng chỉ như gà mờ, sau khi bà ta lấy được món đồ làm giả kia thì lại nghĩ rằng thứ này tối thiểu cũng là làm từ ngọc thủy tinh, cho nên mới chém gió đây là ngọc lục đế vương.
Không ngờ lại là đi lừa đảo lại bị kẻ khác lừa.
Lý Liên Hoa muốn giả vờ để lừa đảo Tôn Ngọc Mai, kết quả là Lý Liên Hoa lại bị bên làm giả lừa lại.
Lúc này, Tôn Ngọc Mai thấy bản thân giống như đang ăn cơm nuốt phải một con ruồi vậy, không lòng không khỏi cảm thấy buồn nôn.
Mà giờ phút này, Thẩm Lãng cũng không muốn tham gia vào màn tranh cãi giữa hai người đàn bà này nữa.
Anh đang đợi người của nhà họ Liễu tới.
Chạy? Tại sao phải chạy?
Rõ ràng Thẩm Lãng có cơ hội thoát thân, nhưng anh lại không hề muốn điều đó.
Hôm nay anh phải rèn luyện làm nóng người để chuẩn bị một chút..


Bình luận

Truyện đang đọc