SIÊU CẤP ĐẠI GIA



Mà Lý Thư Yểu cũng vô cùng bất ngờ với từng cử động của Lý Thư Yểu.

Cô không ngờ Lăng Sương Nguyệt sẽ đột nhiên lên sân khấu, đồng thời đi thẳng về phía Thẩm Lãng.

“Chị Nguyệt, là Thẩm Lãng làm chị khó chịu sao? Em sẽ để anh ta đi xuống?” Lý Thư Yểu hỏi thăm.

Chỉ thấy Lăng Sương Nguyệt nhẹ nhàng lắc đầu: “Không, anh ấy không làm gì.


Lập tức Lăng Sương Nguyệt hỏi Thẩm Lãng: “Ngài Thẩm, lúc trước tôi nghe nói anh có một người thầy dạy đàn cổ, xin được hỏi tên tuổi của thầy của anh?”
Trước đó Thẩm Lãng đàn liên tục bốn khúc kia, đủ để chứng minh tài nghệ cao siêu.

Người khác không hiểu nhưng làm sao Lăng Sương Nguyệt lại không nhìn ra.

Lăng Sương Nguyệt rất muốn biết, người có thể tấu được “Cửu tiên hoàn bội thì có người tài giỏi nào làm thầy.

“Tên tục của thầy tôi không thể tùy tiện để lộ.

” Thẩm Lãng thản nhiên nói.

“Vây anh có thể nói nhỏ cho tôi không?” Lăng Sương Nguyệt hỏi.

“Được.

” Thẩm Lãng gật đầu.

Lúc đó, Lý Thư Yểu cảm thấy Thẩm Lãng quá giả tạo, trước mặt chuyên gia đàn cổ Lăng Sương Nguyệt còn sĩ diện giả vờ thật bị, đúng là không biết điều.

“Thẩm Lãng, đây là cô Lăng Sương Nguyệt, là nhạc công nổi tiếng nhất Hà Giang, đến tỉnh đã hai năm, cô ấy hỏi cái gì anh cứ trả lời cái đó, đừng có che che giấu giấu, không che được mắt thần.


Nhưng Lăng Sương Nguyệt lại không cảm ơn Lý Thư Yểu, còn cảm thấy cô vẽ vời thêm chuyện, nhưng hôm nay là tiệc hàng năm của nhà họ Lý, cũng không thể hiện cảm giác phản cảm ngay lúc này ở đây.

Thế là, Lăng Sương Nguyệt chỉ nhẹ nhàng lắc đầu với Lý Thư Yểu, sau đó quay sang gần Thẩm Lãng, ghé đầu lại nhỏ giọng nói: “Anh đến gần tôi một chút, nói tên thầy anh cho tôi.


Lý Thư Yểu thấy cảnh này, lộ ra vẻ ngạc nhiên, cô không ngờ Lăng Sương Nguyệt bình thường lạnh lùng giống như không dính khói lửa trần gian lại làm ra động tác thân mật như thế với Thẩm Lãng.


Kể cả Lý Thư Yểu hiểu Lăng Sương Nguyệt làm vậy là vì sao, nhưng cô vẫn cảm thấy Lăng Sương Nguyệt không cần phải khách sáo với Thẩm Lãng như vậy.

“Được.

” Thẩm Lãng đến gần Lăng Sương Nguyệt, sát lại nói nhỏ vào tai Lăng Sương Nguyệt.

Xì xầm.

Phía dưới sân khấu đột nhiên vang lên tiếng mắng chửi xối xả.

“Thẩm Lãng cút đi, cách xa cô gái kia ra một chút!”
“Đây là cải trắng đều bị heo ăn mất sao!”
“Giận điên người, hai cô gái đẹp nhất tiệc hàng năm hôm nay đều bị một mình Thẩm Lãng anh chiếm hết!”
“Vô cùng đề nghị Thẩm Lãng cút xuống sân khấu đi!”
Nhưng mà Lăng Sương Nguyệt không kháng cự gì, ngược lại còn chủ động đến gần hơn một chút để nghe Thẩm Lãng nói ra cái tên đó.

Trong nháy mắt!
Lăng Sương Nguyệt khẽ giật mình, đôi mi thanh tú kích động giật giật, đôi môi nhỏ tô son cũng hơi mở ra, ngơ ngác nhìn Thẩm Lãng.

“Anh ấy, đúng là học trò của Tần Ngữ Yên! Là nhạc sĩ hàng đầu Việt Nam Tần Ngữ Yên! Khó trạc có thể đàn được “Cửu tiêu hoàn bội!”
Lăng Sương Nguyệt trong lòng vừa kích động vừa vui mừng.

Có câu thơ nói:
Nhà tiên tử thơm mùi thiên hương
Một đàn một kiếm một ly trà
Vũ công thường mang Yên Hà
Không làm lòng người ở giữa đào hoa.

Ba người đàn tuyệt trần thời trước.

Trong đó “đàn” chính là chỉ Tần Ngữ Yên, nhà họ Tần nhiều thế hệ phục vụ cho Hoàng tộc, là nhạc sĩ ngự dụng của Vua.

Mà đến thế hệ của Tần Ngữ Yên, mặc dù hoàng triều đã không còn, nhưng bà vẫn nhận luôn nhận được ân huệ quyền quý từ kinh thành.

Lăng Sương Nguyệt không ngờ, học trò của nhạc công truyền kỳ Tần Ngữ Yên vậy mà lại im hơi lặng tiếng như thế, thật sự làm cô ngạc nhiên.

Những người còn lại căn bản không hiểu vì sao Lăng Sương Nguyệt lại ngạc nhiên, thâm chí còn có người cảm thấy Thẩm Lãng sàm sỡ cô, tiếp tục mắng chửi,
Ngay là Lý Thư Yểu cũng trách cứ: “Thẩm Lãng, đây không còn việc của anh nữa, nhanh chóng xuống sân khấu đi!”
“Đúng đó, Thẩm Lãng thật quá đáng, dám sàm sỡ chị Nguyệt!” Vương Tử Văn cũng chỉ trích.


Ngay lúc đó Lăng Sương Nguyệt ôm lấy đàn cô đến trước mặt Thẩm Lãng.

“Ngài Thẩm, đàn kiếm tri âm, cái Cửu tiêu hoàn bội này nhận chủ nhân, hôm nay tôi tặng chiếc đàn này cho anh.


Òa.

Lăng Sương Nguyệt vừa dứt lời, tiếng bàn luận dưới sân khấu lập tức như nước thủy triều.

“Trời ạ! Chiếc đàn cổ này có từ thời nhà Lý, giá trị cũng phải đến mấy mấy chục tỷ!”
“Cây đàn từ thời nhà Lý ngàn năm, Cửu tiêu hoàn bội, tên Thẩm Lãng đó xứng sao?”
“Chị gái tiên nữ, Thẩm Lãng là tên phàm tục, kể cả biết đánh đàn cũng không cần phải đưa bảo bối quan trọng này cho anh ta.


Mà lúc này cả Lý Thư Yểu và Vương Tử Văn đều vô cùng khiếp sợ.

Nhất là Lý Thư Yểu, lúc trước ông nội cô ra giá trên trời ngàn vạn, ngon ngọt hết lời, Lăng Sương Nguyệt cũng không chịu bán, bây giờ lại tặng không cho Thẩm Lãng.

Trong lòng cô vô cùng hỗn loạn.

Nhìn Thẩm Lãng, lại vô cùng bình tĩnh, mặt mũi lạnh lùng.

Vì sao bình thường Thẩm Lãng không dễ dàng để lộ ra tên tuổi của những người thầy kia, chính là để phòng ngừa những rắc rối không cần thiết.

Biển người mênh mông, người phàm chiếm đa số, những vẫn luôn có người hiểu chuyện, Lăng Sương Nguyệt là chuyên gia cổ cầm, tất nhiên hiểu Tần Ngữ Yên là nhân vật siêu nhiên như thế nào trong giới.

Người ta đưa đàn hay đưa cái gì cũng thế, nếu không nhân chắc đối phương còn nghĩa mình không nể mặt người ta.

“Được rồi, vậy tôi tạm thời nhận.


Thẩm Lãng gật đầu.

Dưới sân khấu có không ít người mắng nhiếc, mắng Thẩm Lãng tự thổi phồng tên tuổi, chuyện này làm cho ánh mắt của Lăng Sương Nguyệt tối sầm lại.

Đồng thời, Lăng Sương Nguyệt cũng cảm thấy Lý Thư Yểu khó hiểu, rõ ràng là duyên phận trời cho, vậy mà lại không chọn cưới Thẩm Lãng, lại chọn Vương Tử Văn kia.


“Khí chất ngài Thẩm hiên ngang, phiêu diêu xuất trần, chắc chắn không phải người phàm, bảo kiếm tặng anh hùng, chiếc đàn thời Đường tặng tài tử, tôi tin ngài Thẩm chắc chắn sẽ đối xử tối với chiếc Cửu tiêu hoàn bội này.

” Lăng Sương Nguyệt nói.

Lý Thư Yểu cảm thấy rất bất ngờ, cô có thể nghe được từ miệng Lăng Sương Nguyệt một lời đánh giá cao như vậy, phải biết rằng Lăng Sương Nguyệt ở Hà Giang là nghệ sĩ đàn tài năng, lại sinh ra trong gia đình cao quý ở Hà Giang, từ trước đến nay ánh mắt rất cao, rất khó khen người khác.

Nhưng hôm nay lại ca ngợi Thẩm Lãng nhiều như vậy.

Tam quan cả Lý Thư Yểu đơn giản là sụp đổ.

Dù sao Thẩm Lãng trong mắt cô cũng là người thô tục, là kẻ tiểu nhân, làm sao được xưng tụng là tài tử, kể cả Thẩm Lãng có thể đàn được cửu tiêu hoàn bội, vẫn cứ không đủ thay đổi cách nhìn của cô về Thẩm Lãng.

“Cô Nguyệt quá khen, sau này có dịp chúng ta gặp lại.


Thẩm Lãng gật đầu chào hỏi với Lăng Sương Nguyệt, sau đó ôm đàn xuống sân khấu.

“Chuyện này… Thật là bất lịch sự, chị Nguyệt chị sao có thể dung túng cho anh ta như thế, tặng anh đàn thời Đường không còn sản xuất nữa, anh ta lại lạnh nhạt với chị như vậy.


Lý Thư Yểu rất hâm mộ, cô cũng muốn có được chiếc đàn thời Đường kia.

Lăng Sương Nguyệt nhếch miệng mỉm cười nói: “Thật mà may mắn quá.


Trong mắt cô, kết bạn được với người truyền thừa của Tần Ngữ Yên đã là một điều vui vẻ.

Một khúc ruột gian, khắp thế gian kiếm được tri âm ở đâu chứ.

Vì tìm kiếm tri âm, hai năm trước cô đã trốn khỏi Hà Giang, quyết định đi khắp các thành phố.

Cô từ Hà Giang đến thành phố Vân này cũng chính là để tìm kiếm tri âm cho Cửu tiêu hoàn bội.

May mắn là đến thành phố đầu tiên chỉ cần hai năm đã tìm thấy.

“Chị Nguyệt, xin hãy dạy đàn cổ cho em, mặc dù em học đàn từ nhỏ, thành thạo kỹ xảo, nhưng ở phương diện tình cảm từ đầu đã không tốt lên được, xin chị Nguyệt dạy cho em một ít kĩ thuật.


Lý Thư Yểu khẩn cầu.

“Cô có thầy giáo rất tốt, không cần tìm tôi, bất kể là tài năng trời phú hay kĩ năng dạy dỗ tôi cũng không bằng anh ra.

” Lăng Sương Nguyệt nói khẽ.


“Tôi có thầy tốt hơn chị Nguyệt sao? Không thể nào.

” Lý Thư Yểu cảm giác đầu óc mơ hồ hỏi: Là ai?”
“Trân trọng người trước mặt, người ta sẽ là quý nhân cả đời của cô, nếu không cô sẽ hối hận không kịp.


Để lại một câu nói, Lăng Sương Nguyệt liền xuống sân khấu, chuẩn bị rời khỏi tiệc hàng năm nhà họ Lý.

Lý Thư Yểu yên lặng nhìn về phía Vương Tử Văn, trong lòng chân thành nói: “Em biết rồi, em sẽ quý trọng anh ấy, chắc chắn không phụ anh ấy!”
Đúng lúc này, Hạ Tri Lễ hội trưởng hiệp hội sách của tỉnh, đưa đến cho Lý Hàn Lâm một bức thư pháp làm quà.

Bởi vì hội trưởng Hạ hôm nay có việc, không thể đến tham gia tiệc nhà họ Lý, là Lý Hàn Lâm lại nguyên là thành viên của tỉnh, hội trưởng Hạ tất nhiên cũng phải gửi quà đến.

Lý Hàn Lâm vô cùng vui vẻ, ông ta mặc dù không có tài năng xuất chúng ở lĩnh vực thư pháp, nhưng rất thích sưu tầm thư pháp, gồm cả thư pháp của các nhà thư pháp và các họa sĩ đương đại.

“Nhanh, nhanh mở ra để mọi người thưởng thức một chút.


Lý Hàn Lâm có chút đắc ý.

Vừa dứt lời, không khí buổi tiệc sôi động hẳn lên, tất cả mọi người đều muốn nhìn một chút, người hiện tại giỏi nhất giới thư pháp trong tỉnh rốt cuộc đưa đến một bức thư pháp như thế nào.

Mà lúc này, Vương Tử Văn cũng nắm bắt cơ hội đi đến phía trước mỉm cười nói lới Lý Hàn Lâm: “Ông nội Lý, bữa tiệc hôm nay con cũng có một món quà muốn tặng.


Lý Hàn Lâm tỏ vẻ nghiêm túc, lại có chút mất kiên nhẫn, hỏi: “Ồ? Là quà gì thế?”
Cho dù Lý Hàn Lâm rất vừa ý Vương Tử Văn, ông ta vẫn cố ý giữ giá để thử lòng nhà họ Vương.

“Ông nội, ba nghìn bốn trăm tỷ phí bồi thường vi phạm hợp đồng hủy hôn kia, con sẽ tự mình trả, mong ông nội Lý quyết định ngay lập tức hủy bỏ hôn ước giữa Thư Yểu và Thẩm Lãng.


Không biết Vương Tử Văn lấy được tiền ở đâu, nhưng ngay trước mặt mọi người nói ra câu này chắc chắn cũng không thể đùa.

Nghe vậy khóe miệng Lý Hàn Lâm lộ ra nụ cười:
Tử Văn đúng là cháu trai tốt của ông, kể cả cháu không đề cấp đến, hôm nay ông cũng sẽ tuyên bố hủy bỏ hôn ước giữa Thư Yểu và con cóc kia, con đừng vội, chúng ta xem xong bức thư pháp hội trưởng Hạ đưa đến đã rồi xử lý, mà Tử Văn cháu cũng là người trong giới thư pháp, đến đây thưởng thức đi.


Bá bá!
Không khí buổi tiệc càng thêm nhiệt liệt, tiếng bàn bạc như thủy triều, ngày một nhiều hơn.

Những người đến tham gia tiệc hàng năm của nhà họ Lý, chờ đợi nhất là giây phút “hủy hôn” này.

.


Bình luận

Truyện đang đọc