SIÊU CẤP ĐẠI GIA



Đồng nghiệp?
Bạch Vi Vi hoàn toàn choáng váng.

"Thẩm Lãng trở thành đồng nghiệp của giáo sư Đông từ khi nào?"
"Lúc đầu khi ở thành phố Bình An, mình và Chu Tử Hào đã hãm hại Thẩm Lãng.

Anh ta rõ ràng đã bị ngành y phong sát rồi cơ mà!”
"Hơn nữa, với năng lực của Thẩm Lãng, anh ta còn có thể vào học viện Trung y và trở thành đồng môn với giáo sư ĐSo? Anh ta mới ngoài hai mươi tuổi mà!"
Bạch Vi Vi hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Cô ta thừa nhận, Thẩm Lãng rất có tài về y học, nhưng tuổi còn trẻ không thể có được thành tích xuất sắc như vậy được.

Những sự thay đổi của Thẩm Lãng khiến cô ta khó chấp nhận.

Những người hóng hớt kia không bị Bạch Vi Vi xúi giục nữa, thay vào đó là buộc tội Bạch Vi Vi.

Bạch Vi Vi dường như không biết phải kết thúc như thế nào.

"Nếu giáo sư Đông đã chứng nhận rồi thì vậy việc Thẩm Lãng đủ tư cách làm nghề y là một chuyện hết sức bình thường.

"
Hiệu trưởng trường đại học Giang Hoa không còn nghi ngờ gì nữa, dù sao thì Hách Lập Đông giờ đã là người có tiếng tăm rồi, ông ấy không thể nào tự bê đá đập vào chân mình vào lúc mấu chốt này được.

Bạch Vi Vi biết mình không còn mặt mũi nào nữa, dưới sự buộc tội của đám người vây xem, cô ta đã phải tuyệt vọng bỏ trốn khỏi chỗ đó.

Nhưng còn Chu Hoa Hoa thì không dừng lại.

"Cho dù anh ta có tư cách hành nghề thì đã sao, đơn thuốc của anh ta có vấn đề khiến ông tôi trúng độc, nên anh ta chính là tên lang băm!"
Thái độ của Chu Hoa Hoa rất cứng rắn, không chút khoan nhượng.

"Tại đây tôi xin nói luôn, nếu toa thuốc của tôi có vấn đề, không cần đến anh ép tôi, tôi sẽ tự động cắt cổ mình xuống cho anh! Nhưng nếu toa thuốc không có vấn đề, anh nhất định phải quỳ xuống xin lỗi tôi!"

Chuyện này không thể để yên, Thẩm Lãng nhất định phải để Chu Hoa Hoa quỳ xuống xin lỗi mười tiếng!
"Được rồi! Đây là anh nói, ai hối hận người đó là chó!"
Đúng lúc này, Chu Hoa Hoa bất ngờ nhận được cuộc gọi từ bố mẹ.

"Hoa à, con đang ở đâu? Trở lại bệnh viện, ông của con có thể! sắp không được nữa rồi! "
Tiếng khóc truyền đến từ trong điện thoại.

"Cái gì? Vâng! Vâng! Con sẽ quay lại ngay đây!"
Chu Hoa Hoa ngắt cuộc gọi rồi lái xe đi như một kẻ điên.

Lúc này, Thẩm Lãng mới nói vài câu với giáo sư Đông và hiệu trưởng, sau đó định đi bệnh viện.

“Thẩm Lãng, anh cũng đi à, đưa tôi theo cùng đi.

” Tống Từ nói với đôi mắt to đen và sáng.

“Cô ngoan ngoãn ở trường học đi, tôi đi một chút rồi trở về.

” Thẩm Lãng nghiêm mặt nói.

Anh không muốn đưa Tống Từ đến bệnh viện, bởi vì trong tương lai, xung đột gay gắt giữa anh với nhà họ Chu có khả năng nổ ra, anh sợ rằng Tống Từ vô tội sẽ bị thương.

"Không! Tôi phải đi! Có tôi ở đó họ sẽ không làm gì anh đâu!"
Tống Từ nhất định muốn đi, cô nghĩ nhà họ Chu sẽ giữ thể diện cho nhà họ Tống.

Tuy nhiên, đôi khi con người trở nên kích động quá rồi thì bà con họ hàng gì cũng không nhận nữa.

Thẩm Lãng biết thuyết phục không được nên dứt khoát đưa cô cùng đến bệnh viện.

Bệnh viện Trung ương tỉnh, khoa Hồi sức tích cực.


Chu Hoa Hoa cùng cha mẹ anh ta đang đứng trước giường của ông nội Chu.

Mặt của cả gia đình đều đượm nét buồn.

Tình hình các chỉ số trên màn hình điện tâm đồ không khả quan, tính mạng của ông nội Chu Hoa Hoa đã tới mức báo động.

Lúc này, Thẩm Lãng mở cửa phòng bệnh ra.

Khi Chu Hoa Hoa nhìn thấy Thẩm Lãng, cảm xúc của anh ta càng trở nên kích động.

"Thằng khốn nạn! Mày còn có mặt mũi đến đây nữa!"
Chu Hoa Hoa lao ra cửa rồi tung một cú đấm vào Thẩm Lãng.

Nhưng kỹ năng của anh ta quá tệ nên Thẩm Lãng dễ dàng tránh được, sau đó phản đòn.

Bụp!
Thẩm Lãng nắm lấy cánh tay của Chu Hoa Hoa, đẩy anh ta vào tường, khiến người anh ta đập mạnh vào bức tường đằng sau.

"Cho tôi vào đi, ông của anh có thể được cứu! Nếu như anh lãng phí thời gian nữa, anh sẽ vĩnh viễn hối hận!"
Sau khi buông những lời nói đó, Thẩm Lãng bước vào phòng bệnh.

"Cậu đang làm gì đấy?"
"Đi ra ngoài! Đi ra ngoài ngay!”
Cha mẹ Chu Hoa Hoa chặn trước mặt Thẩm Lãng, không cho anh đến gần ông nội Chu Hoa Hoa.

"Đi ra chỗ khác!"
Thẩm Lãng đẩy hai người ra, bước nhanh đến bên giường của ông nội Chu Hoa Hoa, sau đó nhanh chóng nắm cổ tay ông ấy.

Vẫn còn cứu được!
Thẩm Lãng cảm nhận được mạch đập yếu ớt của ông.


Ngay lập tức, ngón tay của anh bay như một tia chớp.

Thụp!
Thụp!
Thụp!
Lần lượt bấm vào mười hai đường kinh mạch của ông nội Chu Hoa Hoa.

Mỗi lần bấm ngón tay đều dùng lực rất mạnh.

Các huyệt đạo như túc tam lý, nội đình và khúc trạch bị kích thích dữ dội.

Thông rồi!
"Hợ!"
Ông nội Chu Hoa Hoa đột nhiên thở hắt ra một hơi, trợn to hai mắt, tỉnh táo trở lại.

Đường cong trên màn hình điện tâm đồ cũng đã trở lại bình thường.

Cũng may, ông nội Chu Hoa Hoa vẫn còn hơi thở, nếu không có là ông trời cũng không cứu được.

"Cha! Cha tỉnh rồi!"
"Cầu trời phù hộ cho cha, cuối cùng cha cũng tỉnh lại rồi!"
Cả cha và mẹ của Chu Hoa Hoa đều quỳ trước giường, vô cùng kinh ngạc vui mừng.

Ngoài cửa Chu Hoa Hoa nghe thấy âm thanh ấy cũng vội vã đi vào trong phòng.

"Anh tránh ra cho tôi!"
Chu Hoa Hoa đẩy Thẩm Lãng đang cản đường ra, lao đến bên giường của ông nội mình.

"Ông nội, cháu đến rồi đây, tạ ơn trời đất, ông nội cuối cùng cũng sống sót!"
Vừa rồi Thẩm Lãng dùng phương pháp châm cứu mười hai đường kinh mạch, Chu Hoa Hoa không nhìn thấy nên không biết Thẩm Lãng đã cứu ông nội.

"Thẩm Lãng! Đi ra ngoài! Người nhà họ Chu chúng tôi không bao giờ muốn gặp lại anh!"
Chu Hoa Hoa vô cùng kích động, anh ta nhìn chằm chằm vào Thẩm Lãng, đôi mắt như muốn nổ tung.

Đối mặt với sự lấy oán báo ơn của Chu Hoa Hoa, vẻ mặt của Thẩm Lãng đột nhiên trở nên lạnh lùng.


Cứu được ông nội Chu Hoa Hoa đã là ơn lớn nhất của Thẩm Lãng dành cho nhà họ Chu rồi, vậy mà Chu Hoa Hoa lại còn ngang ngược vô lý, không rõ đầu đuôi mà đã gây xung đột với Thẩm Lãng
Một người đàn ông mạnh mẽ sao lại phải chịu nén nhịn bực tức như vậy!
Trước khi đụng vào mạch của ông nội Chu Hoa Hoa, Thẩm Lãng đã biết rằng tối qua ông ấy đã uống hai loại thuốc.

Anh đoán rằng loại thuốc kia có lẽ là đơn thuốc mà Hạ Đương Quy đã kê.

Dù cho cả hai đơn thuốc đều là đơn thuốc lành tính nhưng sau khi uống vào, chúng cũng có khả năng sinh độc nặng.

Nếu Thẩm Lãng không kịp thời đả thông mười hai đường kinh mạch thì ông nội Chu Hoa Hoa nhất định sẽ chết!
Thẩm Lãng đoán được sự thật rồi, không chín thì cũng là mười.

Anh không phải là người hại ông nội Chu Hoa Hoa, nên anh rất yên tâm.

Không vi phạm nguyên tắc y khoa và không xúc phạm sư môn là đủ!
Đi thôi!
Thẩm Lãng không nói gì hết, quay đầu rời đi.

Anh phải để nhà họ Chu chịu đòn nhận tội, quỳ lạy rồi cầu xin anh quay trở lại!
“Thẩm Lãng, tại sao anh không nói cho Chu Hoa Hoa biết, vừa rồi chính anh là người đã cứu ông nội anh ta? Tại sao anh phải gánh chịu oan khuất?” Viền mắt Tống Từ đỏ hoe, cô cảm thấy mọi việc Thẩm Lãng làm đều không đáng.

Ban đầu, chính Thẩm Lãng đã chẩn đoán bệnh tình thông qua việc quan sát nét chữ thư pháp của ông nội Chu Hoa Hoa, nên mới đề nghị điều trị cho ông ấy.

Bây giờ, chính Thẩm Lãng là người liều mạng xông vào giường bệnh và rồi kịp thời kéo ông nội Chu Hoa Hoa từ cánh cửa tử thần trở về.

Vậy mà Chu Hoa Hoa vẫn coi Thẩm Lãng là kẻ thù không thể lay chuyển.

Tống Từ cảm thấy bất công cho Thẩm Lãng, cô cảm thấy rằng Thẩm Lãng đã phải chịu oan uổng.

"Tôi muốn nhà họ Chu phải quỳ xuống xin lỗi, cầu xin tôi quay lại!"
Giọng nói của Thẩm Lãng vang vọng đầy uy lực, khuôn mặt lạnh như sắt.

Cả thành phố này chỉ có anh mới có thể chữa khỏi bệnh cho ông nội Chu Hoa Hoa, đợi khi ông nội Chu Hoa Hoa tỉnh táo lại, anh tin ông ấy sẽ nói ra sự thật.

Đến lúc đó, muốn ông nội Chu Hoa Hoa khỏi bệnh, trừ phi Chu Hoa Hoa chịu đòn nhận tội, dập đầu từ đầu phố đến cuối hẻm!.


Bình luận

Truyện đang đọc