SIÊU CẤP ĐẠI GIA



Mấy năm trở lại đây, Lôi Lực và Uyển Như hai người họ vẫn luôn hành hạ lẫn nhau, mãi cho đến sau khi Hoàng Chí Thành tìm thấy Lôi Lực.

Lôi Lực biết rằng mình có thể bị cuốn vào một cuộc tranh chấp mà bản thân không thể kiểm soát được, đặc biệt là thất bại của sát thủ ác mộng, càng khiến cho Lôi Lực thừa nhận rằng cuộc tranh chấp này có thể khiến bản thân tan xương nát thịt.

Dưới thử thách sinh tử, Lôi Lực cũng mở được nút thắt khúc mắc.

Đã chuẩn bị sẵn sàng đem Uyển Như cùng nhau rời thành phố Giang Nam, rời khỏi Hoa Hạ và rời xa tất cả những thứ này.

Mà hôm nay Thẫm Lãng cũng là đúng lúc gặp phải, đẩy nhanh thời gian Lôi Lực rời đi.

Đúng lúc này, sau khi Lâm Nhuyễn Nhuyễn tham gia xong lớp huấn luyện, trùng hợp đang cùng một cô gái tuổi tác xấp xỉ cùng nhau đi đến dưới lầu, chuẩn bị đi ăn một chút đồ rồi về nhà.

Cô gái tên là Đổng Lâm, bởi vì tính cách của Lâm Nhuyễn Nhuyễn đơn thuần và tốt bụng, nên cả hai cũng nhanh chóng trở thành bạn tốt của nhau.

Cả hai nói cười vui vẻ, thảo luận nghiên cứu về những điều vừa học được trong lớp huấn luyện.

Thì đúng lúc này, một chiếc xe thương mại dừng lại ngay trước mặt cách hai người họ chưa tới mười mét.

Bây giờ giữa thanh thiên bạch nhật, cả con phố đều là người, cho nên sự xuất hiện của chiếc xe này, cũng không khiến hai người họ cảm thấy có chút kỳ lạ nào.

“Người này lái xe làm sao vậy, sao lại dừng lại ở chỗ như này chứ, thật sự là!” Đổng Lâm sau khi lẩm bẩm vài câu có chút khó chịu, rồi kéo Lâm Nhuyễn Nhuyễn chuẩn bị lách qua khỏi.

Nhưng mà lúc này, những người trên xe xuống xe, bộ dạng của mỗi người đều lộ vẻ xấu xa, cũng khiến cho những người xung quanh vội vã tránh ra.


Sau khi vài người xuống xe, lướt mắt nhìn xung quanh vài lần, thì liền hướng ánh mắt đặt về phía Lâm Nhuyễn Nhuyễn và Đổng Lâm, ngay lập tức đi về phía hai người họ.

Lâm Nhuyễn Nhuyễn lúc này mới cảm thấy sự việc có điều gì đó không đúng cho lắm.

“Không được rồi, hình như… hình như là đi tới chỗ chúng ta, mau chạy đi!” Lâm Nhuyễn Nhuyễn nói khẽ với Đổng Lâm.

Đổng Lâm dường như vẫn chưa nhận ra nguy hiểm gì, khó hiểu nói: "Làm sao vậy?"
Lâm Nhuyễn Nhuyễn biết lúc này hoàn toàn không có thời gian để giải thích, nên kéo lấy tay của Đổng Lâm liền chạy như điên, nhưng mấy người đó thấy thế, lập tức đuổi theo.

Bởi vì Đổng Lâm mang giày cao gót, chạy chậm nên cũng liên lụy kéo theo Lâm Nhuyễn Nhuyễn, còn chưa chạy được mấy bước thì đã bị những người đó chặn lại.

"Còn muốn chạy, vóc dáng của người đẹp cũng không tồi đấy chứ.

Bằng không thì quay về chơi cùng mấy anh đây, bọn anh nhất định sẽ tiếp đãi thay bạn trai em.

" Người cầm đầu đánh giá vóc dáng của Lâm Nhuyễn Nhuyễn, cười xấu xa nói.

“Các anh là ai vậy?” Lâm Nhuyễn Nhuyễn hỏi.

“Em đợi một lúc thì sẽ biết thôi!” Đang nói chuyện, một vài người đàn ông to lớn tiến đến vây quanh lấy Lâm Nhuyễn Nhuyễn.

Đổng Lâm lúc này cũng hiểu ra rồi, những người này đến đây làm phiền, chắn ở trước mặt của Lâm Nhuyễn Nhuyễn rồi nói: "Các anh đừng có làm xằng làm bậy, ở đây có rất nhiều người đang nhìn, còn làm càn nữa là tôi báo cảnh sát đấy!"
"Mẹ kiếp, tôi khuyên cô cút sang một bên, chuyện này không có liên quan gì đến cô cả! Đừng cản việc tốt của chú đây, nếu không thì sẽ đánh chết cô đấy.


" Người cầm đầu đe dọa Đổng Lâm nói.

Đổng Lâm biết ngay lúc này những người này hoàn toàn không e sợ bị mình đe dọa báo cảnh sát, nên đành phải nương nhờ hy vọng vào người đi đường bên cạnh có thể giúp đỡ!
Nhưng mà nhìn trước mắt, mấy người qua đường đều là một dáng vẻ lo sợ tránh ra không kịp, ở đâu ra có người đồng ý giúp đỡ.

Truyện Sủng
"Các anh đừng đến đây, nếu không, Lâm Nhuyễn Nhuyễn chạy đi! "
Đổng Lâm còn chưa nói hết lời, người cầm đầu đi đến phía trước mặt, dùng một chân đạp ngã Đổng Lâm sang một bên, sau đó nói với người thuộc hạ: "Bắt lấy!"
Lâm Nhuyễn Nhuyễn đối mặt với một vài người đàn ông cường tráng, căn bản không có sức phản kháng lại, sau khi bị đưa lên xe, nhìn người đi đường với ánh mắt cầu cứu, nhưng không có ai có thể giúp cô ấy!
Cái khó ló cái khôn, trong khi Lâm Nhuyễn Nhuyễn bị bắt lên xe, đã lấy điện thoại ném ra bên ngoài.

Hét lên với Đổng Lâm: "Giúp tớ gọi cho Thẩm! "
Trước khi Lâm Nhuyễn Nhuyễn hét xong, chiếc xe đã khởi động rời đi rồi.

Đổng Lâm từ trên mặt đất bò đứng dậy không ngừng hoảng loạn, nhặt lấy chiếc điện thoại mà Lâm Nhuyễn Nhuyễn ném ra ngoài, gọi lại cuộc gọi đầu tiên.

Đó chính là số điện thoại của Thẩm Lãng.

"Anh! bạn gái của anh bị người ta bắt đi rồi! Ngay tại phố Kim Giang bên này!" Đổng Lâm nói vào điện thoại.

Lúc này, Thẩm Lãng vẫn đang ở trong xe của Lý Mạc, đang định đến đón Lâm Nhuyễn Nhuyễn, không ngờ lại vẫn chậm hơn một bước.


Sau khi nghe thấy tin này, một luồng sự tàn ác của Thẩm Lãng liền vọt lên cao ngay tức khắc, Lý Mạc ngồi bên cạnh Thẩm Lãng, cảm nhận được một luồng sát khí đang ập tới trước mặt.

“Được rồi, tôi sẽ tới ngay, xin cô ở đó đợi một lát!” Thẩm Lãng nói xong liền cúp điện thoại.

“Có người bắt bạn gái của tôi, nhanh đến phố Kim Giang!” Thẩm Lãng sắc mặt u ám nói với Lý Mạc và Tả Phong.

Lý Mạc sửng sốt, người nào có gan lớn đến vậy, lại có thể dám động thủ ngay giữa thanh thiên bạch nhật!
“Tôi sẽ gọi người đi điều tra ngay!” Lý Mạc nói.

Thẩm Lãng hít một hơi thật sâu và cố gắng bình tĩnh lại cảm xúc bên trong.

“Không cần điều tra, là người của Hoàng Chí Thành làm, lập tức điều tra giúp tôi Hoàng Chí Thành bây giờ đang ở đâu?” Thẩm Lãng nói.

Lý Mạc nhanh chóng nhấc điện thoại và sắp xếp người đi tìm tung tích của Hoàng Chí Thành.

Vài phút sau, vẫn chưa có tin tức về tăm tích của Hoàng Chí Thành, trái lại một bức ảnh được gửi đến điện thoại của Thẩm Lãng.

Đó là bức ảnh Lâm Nhuyễn Nhuyễn bị trói gô cổ và trói chéo tay lại, bức ảnh khiến cho cảm xúc mà Thầm Lãng đã nỗ lực bình tĩnh một lần nữa trong nháy mắt lại bùng lên, phát ra một tia tàn độc.

Tả Phong đang lái xe lần này cũng cảm nhận được một luồng ớn lạnh không thể giải thích được, toàn thân bất giác run lên.

"Hoàng Chí Thành! Tôi tuyệt đối sẽ không tha cho anh!" Thẩm Lãng nghiến răng nghiến lợi nói.

Hoàng Chí Thành đã xử lý đụng tới bí mật riêng của Thẩm Lãng, điều này khiến trong lòng của Thẩm Lãng có sát khí cuồn cuộn ngất trời!
Một lúc sau, điện thoại của Thẩm Lãng vang lên.


Là Hoàng Chí Thành gọi đến.

“Thế nào rồi thằng nhóc, đã nhận được bức ảnh chưa?” Hoàng Chí Thành đầu dây bên này đắc ý nói.

Thẩm Lãng cầm chặt điện thoại, lạnh lùng nói: "Hoàng Chí Thành, anh là đang tự tìm cái chết đấy!"
“Ha ha ha…” Hoàng Chí Thành bật cười lớn, nói rằng: “Thằng nhóc, bây giờ người đang ở trong tay tôi, tôi khuyên anh vẫn nên thu những lời uy hiếp của anh lại, ngoan ngoãn nghe lời của tôi, nếu không thì tôi cũng không dám đảm bảo thuộc hạ của tôi có thể làm ra những chuyện quá giới hạn hay không đâu!"
Trong lòng Thẩm Lãng như muốn nổ tung khi nghe lời này, nhưng biết rằng trước mắt nói cái gì thì Hoàng Chí Thành căn bản cũng không hề sợ hãi.

Thẩm Lãng hít sâu một hơi, nén cơn thịnh nộ bình tĩnh lại rồi nói: "Được rồi, nói ra điều kiện của anh đi, chỉ cần không làm cô ấy bị thương, tôi đều sẽ thỏa mãn anh!"
"Như này mới đúng chứ! Đây mới là thái độ mà anh nên có!" Hoàng Chí Thành đắc ý nói, dường như thể đều đã nắm giữ được mọi thứ.

“Tôi muốn toàn bộ tập đoàn Phi Vũ!” Hoàng Chí Thành nói.

“Được rồi, tôi có thể cho anh, chỉ cần anh có thể bảo đảm rằng cô ấy được an toàn.

” Thẩm Lãng dường như nói không chút do dự, đừng nói mỗi tập đoàn Phi Vũ, chỉ cần Lâm Nhuyễn Nhuyễn an toàn, tất cả mọi thứ này cũng là đáng giá!
Hoàng Chí Thành ở đầu dây bên này cũng sửng sốt một chút, không ngờ rằng Thẩm Lãng lại liền vui vẻ đồng ý như vậy.

"Bây giờ đi đến tập đoàn Phi Vũ cầm lấy thỏa thuận chuyển nhượng, sau đó tôi sẽ liên lạc với anh.

Tôi cảnh cáo anh, nếu tôi phát hiện anh giở trò thủ đoạn, vậy thì đừng trách tôi không khách sáo!" Nói xong, Hoàng Chí Thành liền cúp điện thoại.

Sau khi cúp điện thoại xong, Thẩm Lãng lập tức bóp điện thoại đến biến dạng, nghiến răng nghiến lợi nói với Lý Mạc: "Nhanh chóng tìm ra Hoàng Chí Thành cho tôi!"
Lý Mạc ở đầu dây bên này gần như sử dụng mọi thủ đoạn, đi tìm tung tích của Hoàng Chí Thành.

.


Bình luận

Truyện đang đọc