SIÊU CẤP ĐẠI GIA



"Vấn đề ở đây không phải là xứng hay không mà là không thích hợp." Thẩm Lãng nói.
"Thẩm Lãng, cậu biết tôi mua cái biệt thự nào ở Giang Nam sao? Là một căn nhà nhỏ bé sao? Cậu còn chưa hỏi rõ ràng đã không đồng ý, cậu đừng hối hận nha." Tống Tri Viễn ném biệt thự ra ngoài.
Hối hận cái con khỉ.
Ngay cả cái vườn nhà họ Tống ở Giang Nam đều thuộc về Thẩm Lãng, còn muốn cho Thẩm Lãng đồ đạc, đơn giản là không có cửa đâu.
Tuy nhiên, Thẩm Lãng cũng không phải ghét bỏ việc Tống Tri Viễn chuẩn bị nhà cưới, không phải việc nào anh cũng có thể lấy tiền tài ra để cân nhắc được.
Anh hiểu tâm ý của Tống Tri Viễn.

Anh cũng hiểu rõ kế hoạch của Tống Tri Viễn.
Tuy nhiên, cuộc hôn nhân của anh tuyệt đối không đơn giản như nhà họ Tống nghĩ.
"Cháu không muốn sống trong biệt thự của nhà họ Tống." Thẩm Lãng đáp lại.
Nhưng mà, Tống Tri Viễn không hề tức giận, ngược lại còn cười ra tiếng: "Ha ha, về cái này thì...!tôi biết đàn ông ai cũng có lòng tự trọng, thực sự ở rể không hề thuận tiện, nhưng hạnh phúc là của riêng mình, Tống Thiên Nga nhà tôi là một người đẹp, coi như người đẹp tại khắp nơi trên cái đất Giang Nam này cũng không thể so bì sắc đẹp với Tống Thiên Nga được.Tài lực của nhà họ Tống tôi ở Giang Nam cũng được gọi là một dòng tộc đứng thứ hai, hơn nữa nhà họ Tống tôi còn được tập đoàn Phi Vũ hậu thuẫn, tôi tin rằng nhất định trong tương lai dòng tộc của chúng tôi sẽ phát triển hơn nữa ở Giang Nam.

Nếu như cậu ở rể tại nhà họ Tống tôi thì tuyệt đối có thể khiến cho cậu không cần phấn đấu mấy chục năm."
Nhưng mà Thẩm Lãng lại không cười lên nổi.
Sắc mặt anh lạnh lùng, cầm điện thoại di động trả lời: "Ở rể? Không cần nói chuyện nữa! Cháu khuyên ông cụ Tống về sau đừng nhắc lại nữa!"
Để cậu chủ Ngoan Nhân ở rể, Tống Tri Viễn quả thật có ý nghĩ rất táo bạo, làm không tốt có thể dẫn tới nước rước họa vào thân.
Đây cũng không phải là trò đùa, cậu chủ Ngoan Nhân là thân phận gì, nhà họ Thẩm có địa vị gì!
Ngày này năm nay ông để cậu chủ Ngoan Nhân ở rể, ngày này năm sau ở phần mộ của ông cỏ mọc cao ba mét.

Giang Nam không thể so sánh với Vân Thành, Vân Thành là địa phương nhỏ, thế lực khắp nơi cũng ít.
Ở Giang Nam thì không giống như vậy, thế lực rắc rối phức tạp, lại là khu tài chính thương mại lớn, nếu để cho người nhà họ Thẩm nghe được sợ là sẽ có thảm họa xảy ra.
Tống Tri Viễn hiểu lầm ý của Thẩm Lãng, ông cho rằng đó là vấn đề lòng tự trọng của Thẩm Lãng.
"Thẩm Lãng, cậu muốn dựa vào cố gắng của bản thân để cho Tống Thiên Nga hạnh phúc, đây là quan điểm đúng đắn, đối với chuyện này tôi rất tán thưởng.

Nhưng tôi cũng không có ác ý, trước mắt rõ ràng có đường tắt lại hợp tình hợp lý, vì cái gì mà không bắt lấy cơ hội này.

Tôi cảm thấy cậu ở rể cũng không có gì không tốt, chuyện này với ăn bám là hai chuyện khác nhau.

Bây giờ cậu đang giữ vị trí cao ở công ty truyền thông Từ Đằng thế nhưng trên tay lại không có cổ phần.

Coi như là cậu có tài năng xuất chúng cũng chỉ là làm việc cho công ty Tử Đằng.

Nhưng chỉ cần cậu trở thành con rể của tôi, trong tương lai hơn nửa phần tài sản của nhà họ Tống tôi đều sẽ giao cho cậu."
Tống Tri Viễn cố gắng thuyết phục cậu nhưng lại không biết Thẩm Lãng không nghe.
Thẩm Lãng đưa điện thoại di động để sang một bên, không nghe những suy nghĩ linh tinh của Tống Tri Viễn.
Xem ra Tống Tri Viễn thực sự sốt ruột.
Ông dốc hết sức thuyết phục để Thẩm Lãng trở thành người nhà họ Tống.

Bởi vì Giang Nam có nhiều người tài năng xuất chúng, nhiều cơ hội, người đẹp cũng nhiều.

Con gái nhà giàu so với Vân Thành cũng nhiều gấp mấy lần.
Nhỡ đâu Thẩm Lãng lại được con gái của gia đình nhà giàu có nào đó ở Giang Nam coi trọng, nếu như vậy thì nhà họ Tống dày công vất vả bồi dưỡng nhân tài lại bị giành mất.
Khi mới vào đêm, chiếc xe Rolls-Royce màu đen đang đi trên đường phía Nam.
Ở một khu phố phồn hoa như Giang Nam, người ta không mấy để ý đến chiếc xe này.
Nhưng nhìn vào con số ở biển xe chắc chắn là rất đắt đỏ.
Suy cho cùng, cái số này thật sự không phải thứ mà người bình thường có thể kiểm soát được.
Tại khu bắc Giang Nam, khách sạn Đông Pha.
Bầu không khí trước khi bữa tiệc lớn diễn ra đang được làm nóng.
Gia chủ nhà họ Vu là Vu Mang, đang tiếp đãi khách mời.
Hôm nay là ngày kỉ niệm mười lăm năm công ty do Vu Mang thành lập.
Vu Mang không khỏi xúc động khi kể về mười lăm năm qua gian khổ.
Đúng lúc này, quản gia của nhà họ Vu đi tới nói nhỏ với Vu Mang: "Ông chủ, ngài để cho tôi lo liệu những việc ngài yêu cầu, dùng tiền để khai thông quan hệ.

Tôi phát hiện tối nay cậu chủ Ngoan Nhân sẽ đến khu bắc chỗ khách sạn Đông Pha."
Khi nghe nói xong, trong lòng Vu Mang giật mình rồi nói: "Không phải là khách sạn chúng ta tổ chức kỷ niệm hay sao?"

"Đúng vậy thưa ngài, đó chính là khách sạn này." Quản gia nói.
Sau khi tốn không ít tiền, cuối cùng biết được tin tức này, mà Vu Mang lại cảm thấy có chút kỳ quặc.

Đam Mỹ Hài
Ông ta không tin đây là sự thật.
"Làm sao có thể có sự trùng hợp như vậy, chúng ta đang mở tiệc ở khách sạn Đông Pha mà cậu chủ Ngoan Nhân lại đến đây? Những dòng tộc khác ở Giang Nam cũng chưa từng ngồi không, vậy mà lại để nhà họ Vu chúng ta ngồi không rồi? Đây là bánh từ trên trời rơi xuống à."
Giống như các thế lực khác ở Giang Nam, bắt đầu từ ngày hôm qua, nhà họ Vu cũng ra sức tìm kiếm cậu chủ Ngoan Nhân để cố gắng lôi kéo.
Căn cứ thử một chút, nhà họ Vu trích ra một phần kinh phí để quản gia đi làm chuyện này.
Kỳ thật Vu Mang cũng không nghĩ tới ngày có thể ngồi cạnh cậu chủ Ngoan Nhân.

Dù sao cũng có nhiều thế lực tranh đoạt như vậy, làm sao nhà họ Vu hạng ba có thể ngồi không mà nắm cơ hội rất xa vời.
Thế nhưng không ngờ tới sự việc lại xảy ra, mèo mù đụng chuột chết, thật làm cho mình ngồi không.
Ngay cả bản thân Vu Mang cũng không thể tin được.
"Ông chủ, ngài quên mất, chúng ta có quan hệ bền chắc à."
Vu Mang gật gật đầu, nói: "Nói rất đúng, quan hệ của chúng ta thật sự là không bình thường.

Ông giúp tôi giữ quan hệ tốt với người này để về sau còn trọng dụng."
"Ông chủ, vậy ý của ngài là, ngay bây giờ lập tức bắt đầu nghênh đón cậu chủ Ngoan Nhân đến sao?" Quản gia hỏi.
"Tất nhiên rồi, và cũng nói với tất cả khách mời trong bữa tiệc rằng cậu chủ Ngoan Nhân đến chơi, sắp tới sẽ cùng nhà họ Vu triển khai hợp tác." Vu Mang cười đắc ý nói.
"Được rồi ông chủ, tôi đã hiểu rồi, tôi đã hiểu rồi." Quản gia cười lớn.
Vu Mang biết, cậu chủ Ngoan Nhân đến khách sạn Đông Pha nhất định không phải tới tham gia lễ kỷ niệm mười lăm năm thành lập công ty của ông ta, cũng bởi vì với địa vị nhà họ Vu chắc chắc không xứng để cậu chủ Ngoan Nhân chủ động đến đây.

Vu Mang suy đoán rằng đây là một sự hiểu lầm, cậu chủ Ngoan Nhân đến khách sạn Đông Pha nhận phòng, anh không có quan hệ gì với nhà họ Vu, nhà họ Vu chỉ là tốt số thôi.
Chẳng qua Vu Mang cho rằng vừa vặn có thể lợi dụng sự việc này để thổi phồng nhà họ Vu lên một chút.

Cứ như vậy, giá trị của nhà họ Vu sẽ lên như diều gặp gió.
Ngoài ra, nếu có thể kéo cậu chủ Ngoan Nhân đến tham gia bữa tiệc kỷ niệm của ông ta thì như vậy đối với nhà họ Vu thật sự là một ý kiến hay.
Trong nháy mắt, tại lễ kỷ niệm mười lăm năm thành lập công ty, hầu như tất cả các khách mời đều biết rằng cậu chủ Ngoan Nhân sẽ đến tham gia.
Rất nhanh, mọi người đều xôn xao.
"Cậu chủ Ngoan Nhân sẽ đến tham gia sao? Ôi trời thật bất ngờ!"
"Hôm nay thực sự đến không uổng công vô ích.

Phúc ba đời có thể nhìn thấy chân dung hình dáng của cậu chủ Ngoan Nhân!"
"Người ở đâu? Người ở đâu? Tranh thủ thời gian mau ra đón."
"Nực cười, cậu chủ Ngoan Nhân là người mà các người muốn gặp là có thể gặp sao?"
"Nhà họ Vu thật sự là rất có phúc, đây là cơ hội nghìn năm có một!"
Lúc này, những người trong gia tộc nhà họ Vu ai nấy mặt mày đều tràn đầy hớn hở.
Gia chủ nhà họ Vu, ánh mắt của Vu Mang có cái gì đó, ông ta ngồi vững vàng tại vị trí ở bên trên, kích động nói: "Trời phù hộ nhà họ Vu tôi, phong thủy thay đổi, nhà họ Vu của tôi rốt cục cũng có thể vươn lên rồi!"
Két!
Một người đàn ông vóc dáng thon dài đẩy cánh cửa của bữa tiệc ra.
Người đàn ông này bước đi như rồng như hổ thẳng về phía mọi người..


Bình luận

Truyện đang đọc