SIÊU CẤP ĐẠI GIA



Rốt cuộc Quan Sư và Thẩm Lãng có quan hệ gì?
Lúc này đây, Bạch Vi Vi không sao hiểu nổi, cõi lòng càng thêm lạnh lẽo đến cùng cực!
Thẩm Lãng càng sống tốt, cô ta càng đau khổ.

Tuy nhiên Phan Hoa và Kim Dương lại vô cùng ước ao.
Được Hoa Đán đang nổi lên trong giới Điện ảnh và Truyền hình - Quan Sư chỉnh cổ áo cho, đây là đãi ngộ gì thế này?
Hai người họ thật sự hâm mộ muốn chết!
Suy cho cùng, hai richkid như Phan Hoa, Kim Dương còn chưa đủ tư cách.

Được Hoa Đán nổi tiếng chỉnh cổ áo tính là gì, cho dù đêm nay Thẩm Lãng yêu cầu Quan Sư đến phòng mình trao đổi kịch bản, chuyện ấy có gì khó!
Hiện giờ chỉ có cảm nhận của Tống Từ là đặc biệt.
Cô không ao ước, cũng không thù hận, nhưng chẳng hiểu sao lòng mình lại chua xót.
"Cừ ghê nha Thẩm Lãng, được con gái thích quá trời, ngay cả Quan Sư mà anh cũng thu phục được.

Cô ấy còn gọi anh là Lãng Lãng, nghe hơi buồn nôn à nha." Ngoài mặt Tống Từ cười nhẹ, nhưng trong lòng cảm thấy hơi khó chịu.
"Nói ra dài dòng lắm." Thẩm Lãng đành lắc đầu.
Anh cũng không ngờ Quan Sư gọi mình như vậy, hơn nữa còn chẳng dễ nghe bằng "công tử" hay "thiếu gia".

Quan Sư nhìn ra đầu mối, vội vàng cứu nguy cho Thẩm Lãng: "Đừng hiểu lầm, tôi và Lãng Lãng là bạn thân, mấy năm trước anh ấy từng giúp tôi."

"Ồ thế à." Tống Từ gật đầu, sau đó khẽ cắn môi anh đào.
Trừ việc cảm thấy cách gọi "Lãng Lãng" hơi mập mờ, Thẩm Lãng không cảm nhận được gì khác, càng không cân nhắc tới cảm nhận của Tống Từ.
Sao nào? Cô Tống ngứa mắt tôi như vậy, lẽ nào không cho phép tôi qua lại với những cô gái khác...!
Đương nhiên quan hệ của Thẩm Lãng và Quan Sư khá đơn thuần, Thẩm Lãng là người có ơn với Quan Sư.

Nếu trước đây không nhờ anh giúp đỡ, Quan Sư chẳng thể nổi lên được.
Giờ đây, Bạch Vi Vi đã không còn mặt mũi ở lại.

Cô ta tưởng đâu gã phế vật thối tha Thẩm Lãng đến Tỉnh Thành vẫn là kẻ hèn mọn, nào ngờ anh có thể quen biết nữ chính chung đoàn phim - Quan Sư, hơn nữa quan hệ của hai người còn thắm thiết đến vậy.
Bạch Vi Vi đang định chuồn khỏi thì Phan Hoa gọi cô ta lại: "Vi Vi đừng gấp, ngồi xuống tâm sự nào.

Vừa rồi cô nói mình diễn chung với Quan Sư trong phim mới, cô là nữ chính, Quan Sư là nữ phụ đúng không?"
Phan Hoa rất tò mò chuyện này, dù sao thì Quan Sư chưa bao giờ làm nền cho người mới.
Hơn nữa Bạch Vi Vi học ngành Y, đóng phim chỉ là nghề tay trái, không thể nào vừa đóng bộ đầu tiên đã được gánh vai nữ chính.
Nào ngờ mấy lời đó khiến Quan Sư cảm thấy nghi ngờ gấp bội.
"Phim mới gì cơ? Bộ phim mới nhất mà tôi hợp tác với Bạch Vi Vi, tôi là nữ chính." Quan Sư hơi cau mày.
Quan hệ của Quan Sư và Bạch Vi Vi vốn không tốt.

Hôm làm lễ ghi hình ở quán Ngọc Đỉnh, hai người đã nhìn nhau không vừa mắt.
Bạch Vi Vi muốn làm nữ chính nhưng kỹ thuật diễn xuất không đủ, ngay cả Tề Hóa Vũ bên phía đầu tư cũng không dám mạo hiểm, vì vậy Bạch Vi Vi cực kỳ ganh ghét Quan Sư.
Nhưng Quan Sư nào phải cừu con yếu đuối, hiện giờ cô ấy đang nổi nên có thể e ngại Tề Hóa Vũ, nhưng cô ấy không cần thiết chiều theo Bạch Vi Vi.
"Quan Sư à, thật thế ư? Vậy tại sao Bạch Vi Vi nói cô ta mới là nữ chính?" Phan Hoa hơi rối.
"Tôi là nữ chính do đoàn phim và phía đầu tư chỉ định, còn Bạch Vi Vi chỉ diễn phối hợp, miễn cưỡng xem như nữ phụ." Quan Sư ăn ngay nói thật.
"Ơ? Vậy Bạch Vi Vi..." Đến nước này, Phan Hoa đã hiểu trước đó toàn là Bạch Vi Vi giả vờ làm màu.
Lúc này đây, Bạch Vi Vi càng thêm xấu hổ.

"Tôi...!tôi mới là nữ chính, đừng nghe Quan Sư nói bậy, cô ấy ghen tị với tôi đó!"
Vừa dứt lời đã khiến Phan Hoa và Kim Dương bất mãn.
"Bạch Vi Vi, cô nói gì vậy? Quan Sư ghen tị với cô hả? Thế mà cô cũng dám nói!"
"Phải đó Vi Vi, tuy giao tình giữa tôi với Tề Hóa Vũ không tệ nhưng cũng tùy việc mà xét, cô đúng là quá đáng!"
Bạch Vi Vi nếm mùi ngàn người chỉ trỏ, trong lòng cực kỳ xấu hổ, hận không thể nhanh chân tìm một cái lỗ để chui vào.

"Quan Sư! Thẩm Lãng! Hai người chờ đó cho tôi, có gan thì đừng rời khỏi Tỉnh Thành, tôi sẽ khiến hai người sống không bằng con chó!"

Ánh mắt Bạch Vi Vi độc ác, tràn ngập hận thù.
Hiện giờ cô ta chỉ biết dựa vào Tề Hóa Vũ, không biết cô ta sẽ dùng cách gì để thuyết phục Tề Hóa Vũ đối phó Thẩm Lãng và Quan Sư.
Bạch Vi Vi là loại đàn bà không muốn chịu thiệt, sau khi bị mất mặt, cô ta sẽ dùng mọi cách để lấy lại chút thể diện cho mình.
Thế là cô ta bấm số di động của Tề Hóa Vũ.

"Hóa Vũ, lái chiếc Porsche 911 của anh đến tiệm ăn Cổ Thành đón em đi."
Khi nhắc tới "Porsche 911", Bạch Vi Vi cố ý lớn tiếng, tỏ vẻ đây là một chiếc xe có thương hiệu.
"Tôi đang uống trà với bạn, em gọi Grab đi." Tề Hóa Vũ đang tám chuyện dở dang, mất kiên nhẫn nói vậy.
Nhận được câu trả lời như thế, cõi lòng Bạch Vi Vi lạnh lẽo như nước, nhưng cô ta vẫn giả vờ giả vịt để đám người Thẩm Lãng, Quan Sư với Tống Từ nghe.
"Dạ ông xã, anh thương em nhất mà.

Em yên tâm ở đây đợi anh nhé, dọc đường anh nhớ chú ý an toàn."
Ngay lúc ấy, tiếng gầm giận dữ vang lên trong di động: "Đừng có phiền tới tôi! Đã bảo cô gọi Grab rồi mà, ông đây không rảnh quan tâm cô!"
Trước giờ Tề Hóa Vũ đối xử với Bạch Vi Vi lúc nóng lúc lạnh, sau lần làm lễ ghi hình ở quán Ngọc Đỉnh, thái độ của anh ta dành cho Bạch Vi Vi ngày càng lạnh nhạt.
Hơn nữa tiếng gầm giận dữ kia cũng khiến người xung quanh nghe rõ mồn một.
Móa! Đồ tuyệt tình!
Bạch Vi Vi chợt đỏ hết cả mặt, trong lúc xấu hổ, cô ta không dám nhìn ánh mắt những người xung quanh.
Ngay cả chuyện liên tục làm màu cũng bị vạch trần, khổ quá mà!
Đúng lúc này, di động của Thẩm Lãng vang lên, anh lập tức hiểu ra.

"Tiểu Từ, Quan Sư, tôi vừa gọi Grab.

Chúng ta tìm nơi nào uống trà đi, thuận tiện ăn lót dạ." Thẩm Lãng đề nghị.
"Được, đổi chỗ khác thôi." Quan Sư cảm thấy không cần ở lại thêm nữa, hơn nữa cô ấy vốn tìm Thẩm Lãng để uống trà.

"Xin lỗi nhé Thẩm Lãng, bữa cơm hôm nay bị nhiều chuyện xen vào như vậy.

Tôi nghe anh, chúng ta đổi chỗ khác uống trà thôi." Tống Từ cho rằng Thẩm Lãng đã gọi Grab nên cô cũng không gọi tài xế trong nhà tới đón mình.
"Không phải lỗi của cô, đừng để ý." Thẩm Lãng khẽ lắc đầu.

Bạch Vi Vi thấy đám người Thẩm Lãng đã gọi Grab đến đón, sự hổ thẹn của cô ta bỗng chốc giảm bớt, thậm chí cô ta còn nói thầm: "Xem ra làm chó cho nhà họ Tống cũng chẳng giỏi giang gì, một chiếc xe cũng không có."
Vài phút sau, một chiếc Rolls-Royce Phantom xuất hiện ngoài cửa tiệm, người đàn ông trẻ tuổi mặc vest bước xuống xe.
"Nào nào, đi thôi." Thẩm Lãng trông thấy 9527, anh gọi Tống Từ và Quan Sư.
Quan Sư không quá ngạc nhiên.

Tuy cô ấy không biết Thẩm Lãng là người thừa kế của gia tộc đứng đầu Trung Quốc hiện giờ nhưng lại biết anh có rất nhiều tiền, bởi vì nhờ Thẩm Lãng vung tài nguyên nên cô ấy mới bùng lên nổi tiếng.

Tuy nhiên Tống Từ không thể bình tĩnh như Quan Sư.
"Đây...!Đây là Grab mà anh gọi ư?" Tống Từ chau đôi mày thanh tú, tỏ vẻ kinh ngạc.
"Không sai, lên xe đi." Thẩm Lãng cười nhẹ.
Thật ra Thẩm Lãng không có ý bảo 9527 lái chiếc Phantom tới đón anh, nhưng 9527 là quản gia chuyên môn của Thẻ Xanh Thế Kỷ, cần phải có trách nhiệm với sức khỏe và sự an toàn của chủ, hơn nữa còn đảm bảo chất lượng cuộc sống cao cấp cho chủ mình.
"Bây giờ Grab đều sang thế à? Rolls-Royce Phantom, chiếc này đắt nhất cũng phải mấy tỷ!"
Trong nhà Tống Từ cũng có một chiếc Rolls-Royce Phantom, nhưng lấy xe này để chạy dịch vụ Grab, đây thật sự là lần đầu cô thấy đó!.


Bình luận

Truyện đang đọc