SIÊU CẤP ĐẠI GIA



Khi ván cờ của hai người tiến vào giai đoạn quan trọng sắc mặt của Tô Dật Thanh đột nhiên trở nên nghiêm túc hơn.

Bởi vì lúc này ông ta phát hiện thế cờ của mình càng ngày càng xấu đi, lộ ra nhiều nhược điểm, ông ta có thể khẳng định là mình rất nghiêm túc, thậm chí còn tập trung một trăm phần trăm tinh thần của mình để chơi.

Nhưng nước cờ bây giờ lại rất bất lợi với ông ta, thậm chí Tô Dật Thanh cảm thấy không còn cách nào để xoay chuyển được tình thế nữa rồi.

“Làm sao có thể như vậy chứ?”
Tô Dật Thanh âm thầm tự hỏi, làm sao người thanh niên này lại có khả năng chơi cờ vây thâm hậu như vậy chứ.

Thừa dịp Thẩm Lãng không chú ý, Tô Dật Thanh âm thầm lau mồ hôi ở lòng bàn tay, ở trên bàn cờ có thể tạo cho ông ta áp lực lớn như vậy mấy năm nay chưa có ai có thể làm được điều đó.

Nhưng rõ ràng người thanh niên trước mắt này mới hơn hai mươi tuổi.

Mấy năm gần đây tuy rằng Tô Dật Thanh ít tham gia những hoạt động và thi đấu cờ vây nhưng ông ta chưa từng từ bỏ nghiên cứu cờ vây, thậm chí hiện tại ông ta còn nghiêm túc hơn khi tham gia những trận thi đấu cờ vây trước đây.

Nhưng nếu ngay cả như vậy cũng thua thì chẳng phải là thanh danh của nhà họ Tô sẽ bị hủy trong tay ông ta hay sao?
Không được, nhất định không cho phép chuyện này xảy ra được.

Tô Dật Thanh cắn chặt răng, tỏ vẻ hơi xấu hổ nói với người giúp việc đứng bên cạnh: “Tôi khát nước, mang chén trà đến đây.


Người giúp việc ở bên cạnh vội vàng mang chén trà đến, nhưng lúc Tô Dật Thanh nhận lấy chén trà đột nhiên nhẹ buông tay, nước trà trong chén lập tức đổ xuống bàn cờ.

Đổ vỡ rầm rầm!

Những quân cờ trên bàn cờ rơi vãi khắp nơi.

Thẩm Lãng cười khổ trong lòng, rõ ràng Tô Dật Thanh sợ thua nên mới dùng biện pháp như vậy.

Mà giờ phút này vẻ mặt Tô Dật Thanh lại trở nên phẫn nộ, ông ta lập tức lớn tiếng quát người giúp việc: “Đồ vô dụng này, tại sao lại không cẩn thận như vậy chứ.


Người giúp việc sợ tới mức thẫn thờ, rõ ràng là do Tô Dật Thanh không cầm chắc nhưng người giúp việc lại không dám lên tiếng giải thích.

“Ông chủ…tôi xin lỗi…thực sự xin lỗi là do tôi không cẩn thận.

” Người giúp việc liên tục xin lỗi rồi vội vàng cần lấy khăn tay trên bàn trà lau sạch nước trên người Tô Dật Thanh.

Mà Tô Dật Thanh lại làm như không có ý định tha thứ cho người giúp việc, ông ta tát vào mặt người giúp việc hai cái mắng: “Cậu có biết là cậu đã làm nhà họ Tô mất hết mặt mũi rồi không, xin lỗi thì có lợi ích gì chứ.


Người giúp việc liền sợ đến mức hai chân nhũn ra, lập tức quỳ xuống trước mặt Tô Dật Thanh: “Ông chủ, thật xin lỗi, thật xin lỗi, xin hãy tha lỗi cho tôi, tôi đáng chết, tôi đáng chết.


“Cầu xin tôi thì có ích gì chứ? Tôi có thể tha thứ cho cậu nhưng cậu Thẩm có tha thứ cho cậu không? Cậu phá hủy ván cờ, thắng bại chưa phân rõ làm sao có thể làm cho cậu Thẩm khâm phục khẩu phục?” Tô Dật Thanh nói.

Thẩm Lãng thực sự là có nhận thức mới về Tô Dật Thanh.

Đây rõ ràng là đem cái nồi này quăng cho người giúp việc, nếu anh lên tiếng trách tội người giúp việc này thì Tô Dật Thanh cũng hoàn toàn không có gánh nặng gì.


Lúc này Trịnh Nam Sơn ngồi ở một bên không nhìn nổi nữa, nói với Tô Dật Thanh: “Dật Thanh, thôi bỏ đi, ván sau nhất định có thể phân rõ thắng bại, tôi tin tưởng cậu Thẩm cũng sẽ không để ý đâu.

Tô Dật Thanh nghe nói như thế cũng dịu lại một chút, khoát khoát tay với người giúp việc, nói: “Còn không mau đi thu dọn bàn cờ lại.


Người giúp việc vội vàng quỳ trên mặt đất sắp xếp bàn cờ gọn gàng lại.

Đang lúc Thẩm Lãng và Trịnh Nam Sơn đều nghĩ Tô Dật Thanh muốn chơi lại một ván nữa với Thẩm Lãng thì Tô Dật Thanh lại đứng dậy nói: “Hôm nay đến đây thôi đã, mấy người cũng biết là tôi cũng lớn tuổi rồi, sức lực cũng không còn được như trước, hơn nữa việc chơi cờ này cũng rất tốn sức cho nên để ngày khác chơi tiếp đi.


Lúc này Thẩm Lãng mới cười nhạt mới tiếng nói: “Nếu như vậy thì thắng bại tính thế nào?”
Tô Dật Thanh hừ lạnh một cái, lập tức khinh thường nhìn Thẩm Lãng, bày ra bộ dạng cậy già lên mặt nói: “Thắng bại chưa phân thì chỉ có thể tính là hòa thôi.


Mặc dù kỹ thuật đánh cờ của Trịnh Nam Sơn không bằng Thẩm Lãng và Tô Dật Thanh nhưng cũng có thể nhìn ra tình hình trên bàn cờ vừa rồi hiển nhiên Tô Dật Thanh là bên bị đàn áp, thậm chí có thể nói là tiếp theo miễn cho Thẩm Lãng không mắc sai lầm chết người thì Tô Dật Thanh nhất định sẽ thua.

“Dật Thanh, nếu không ông đi nghỉ ngơi một chút đợi lát nữa cùng tôi và cậu Thẩm chơi một ván nữa, như vậy mới đến nơi đến chốn chứ.

” Trịnh Nam Sơn khuyên nhủ.

Tô Dật Thanh lắc lắc đầu, nói với Trịnh Nam Sơn: “Không được, người đã già rồi thân thể không theo kịp nữa rồi, việc hôm nay chỉ đến đây thôi, về phần việc đánh cược hôm nay ngày khác tôi nhất định sẽ cùng cậu ta phân rõ thắng bại.



Nếu Tô Dật Thanh không chịu tiếp tục thì Thẩm Lãng cũng không miễn cưỡng nữa, anh liền đứng dậy thản nhiên nói: “Nếu đã như vậy ông cứ định thời gian đi, tôi thật chờ mong phân rõ thắng bại với ông Tô đó.


Tô Dật Thanh nghe nói như vậy hận Thẩm Lãng đến nghiến răng nghiến lợi.

Chính là thân phận của anh lại làm cho ông ta không thể từ chối, dù sao đối mặt với khiêu chiến của người trẻ nếu ông ta cự tuyệt thì chuyện này mà truyền ra chẳng khác nào ông ta nhận thua cả.

“Cậu nhóc, tài đánh cờ của cậu quả nhiên rất tốt, nhưng ở trước mặt tôi cũng không xứng, cho nên tôi khuyên cậu đừng nên tự rước lấy nhục.

” Tô Dật Thanh khinh thường nói.

“Nói như vậy tôi phải cùng ông Tô phân rõ cao thấp rồi, chẳng lẽ ông Tô không muốn lấy lại danh tiếng chơi cờ của nhà họ Tô hay sao?” Thẩm Lãng hỏi ngược lại.

“Được, nếu cậu đã ngông cuồng như vậy tôi cho cậu một cơ hội, năm ngày sau ở thành phố Giang Nam, đến lúc đó tôi nhất định sẽ phân thắng thua với cậu.

” Nói xong Tô Dật Thanh liền chào hỏi với Trịnh Nam sơn rồi trực tiếp rời khỏi Hầu Phủ Vĩnh Định.

Sau khi Tô Dật Thanh rời đi, Trịnh Nam Sơn ở trong phòng đánh giá Thẩm Lãng từ đầu đến chân, trong lòng lại càng ngưỡng mợ Thẩm Lãng.

Chỉ tiếc là người như vậy lại không phải người của nhà họ Trịnh.

“Cậu Thẩm, nếu vừa rồi tiếp tục đánh nữa…” Trịnh Nam Sơn mở miệng dò hỏi.

Nhưng còn chưa kịp nói hết Thẩm Lãng đã khinh thường cười nói: “Ông ta nhất định sẽ thua.


Trịnh Nam Sơn hơi sửng sốt, nếu mọi người biết được kết quả ngày hôm nay không biết sẽ gây ra sóng gió gì nữa.


Tô Dật Thanh - một ngôi sao cờ vây của Hoa Hạ nhưng lại không thắng được một cậu nhóc trẻ tuổi, tin tức này mà truyền ra ngoài cũng đủ làm cho giới cờ vây của Hoa Hạ phải khiếp sợ.

“Bây giờ Tô Dật Thanh bây giờ mới dám nói năm ngày sau tìm cậu phân định thắng bại, ông ta là một người rất hiếu thắng đến lúc đó có thể sẽ dùng chút thủ đoạn đê tiện, không biết cậu Thẩm có tính toán gì không?” Trịnh Nam Sơn nói như vậy rõ ràng là đứng về phía Thẩm Lãng.

Thẩm Lãng bất đắc dĩ lắc lắc đầu nói: “Tuy rằng tôi không có hứng thú gì với chuyện của giới cờ vây, nhưng cũng coi như là tôi được nhà họ Bạch giao phó mặc kệ Tô Dật Thanh nghĩ ra cái quỷ kế gì thì lần này tôi nhất định sẽ vạch trần bộ mặt dối trá của người nhà họ Tô.


Trịnh Nam Sơn gật gật đầu nói: “Nếu cậu Thẩm cần nhà họ Trịnh tôi ra mặt thì cứ nói.


Đối với ý tốt của Trịnh Nam Sơn Thẩm Lãng vô cùng biết ơn.

Nói cho cùng thì chuyện này đối với anh cũng chỉ là chuyện nhỏ mà thôi, đến lúc đó chỉ cần anh có thể thắng Tô Dật Thanh thì chân tướng mọi việc sẽ rõ ràng.

Nói chuyện với Trịnh Nam Sơn vài câu Thẩm Lãng liền rời khỏi phòng làm việc.

Mà khi Trịnh Văn Kiệt một đường chạy tới phòng làm việc lại chậm một chút.

Nếu ba anh ta không yêu cầu anh ta đi cùng với ông ấy chào hỏi các vị khách, Trịnh Vận Kiện sẽ không bỏ lỡ cơ hội tiếp xúc với Thẩm Lãng.

Khi Trịnh Văn Kiệt đi vào phòng làm việc chỉ thấy một mình ông nội của anh ta là Trịnh Nam Sơn ngồi ở đó anh ta liền vô cùng kinh ngạc.

“Ông nội, cậu Thẩm đâu rồi?” Trịnh Văn Kiệt hỏi.

Trịnh Nam Sơn cười hiền từ nói với Trịnh Văn Kiệt: “Cậu ấy đi rồi, nhưng mà về sau cháu cần phải thường xuyên qua lại với cậu Thẩm, việc này rất có lợi với nhà họ Trịnh chúng ta.

”.


Bình luận

Truyện đang đọc