SIÊU CẤP ĐẠI GIA



“Nếu như thật sự muốn xét về thân phận thì tôi còn là thầy của Ngô Minh Ngạn.


Lời này của Thẩm Lãng cũng không sai.

Nói về đạo lý, đạo trưởng Trương Thiên Ý của phái Thiên Sư núi Long Hổ có đệ tử rất đông, mà đồ đệ của đệ tử cũng rất nhiều, đồ đệ của đồ đệ lại càng nhiều hơn.

Nhà họ Ngô ở Giang Nam, Thẩm Lãng cũng không quen thuộc lắm, nhưng Thẩm Lãng biết người nhà họ Ngô từng lên núi Long Hổ để bái sư, học chút ít về phong thủy.

Hết cách rồi, Thẩm Lãng thân là đệ tử thân truyền của Trương Thiên Ý, tuy tuổi còn nhỏ nhưng vai vế lại rất cao.

Ngưu Hoan Hỉ nghe vậy thì không nhịn được cười lớn: “Ha ha, anh cũng biết cách nổ phết đấy, nếu lời này để cho thầy Ngô nghe được, anh đoán xem ông ta sẽ như thế nào?”
“Ông ta sẽ tè cả ra quần.

” Thẩm Lãng thản nhiên nói.

“Đừng đùa, nếu như ông ta nghe được anh là thấy của ông ta, thì ông ta chỉ cần tùy tiện ngoắc ngoắc tay, động nhẹ vào phần mộ tổ tiên của anh, cả nhà anh thậm chí là thế hệ sau cũng sẽ tiêu đời.


Ngưu Hoan Hỉ cực kỳ ngạo mạn.

Mộ phần tổ tiên nhà họ Thẩm, ái dám động vào?
Nơi chôn cất tổ tiên của nhà họ Thẩm có trời đất định vị, núi non thông khí, sấm gió gần nhau, nước lửa tương khắc.

Một kẻ bình thường mà cũng có thể tìm được?

Cho dù tìm được, cũng không có cách nào tới gần nửa bước!
“Cho dù có cho Ngô Minh Ngạn một trăm lá gan, cũng không dám động vào mộ phần tổ tiên nhà tôi!”
Ngay lập tức, Thẩm Lãng quay đầu liếc nhìn Dương Nguyệt Như, trầm giọng nói: “Bà mua nhà có ma hay bà bị người ta lừa gạt, mấy thứ này tôi đều không quan tâm, bởi vì trong mắt tôi bà ngay cả cái đinh gỉ cũng không bằng, tôi chỉ vì Lý Thư Yểu, dù sao mua nhà cũng do cô ta chi tiền”.

Với Lý Thư Yểu thì Thẩm Lãng cũng chỉ đối xử như bạn bè, anh cảm thấy tốn hơn một trăm tỷ để mua một tòa nhà có ma, thật sự không đáng chút nào.

Lúc này Dương Nguyệt Như cũng có chút dao động.

Suy cho cùng thì một trăm linh hai tỷ, cũng không phải là số tiền nhỏ!
Lý Thư Yểu cũng khuyên nhủ.

“Thẩm Lãng sẽ không nói bậy đâu, cứ thử nghĩ xem, Thẩm Lãng không có lý do để lừa bà, lừa bà cũng không có bất kỳ lợi ích gì hết”.

Ngưu Hoan Hỉ càng thêm hoảng hốt, anh ta không thể để đơn làm ăn này cứ thất bại như vậy được.

“Vậy cũng chưa chắc, lỡ đâu cái tên này là đối thủ cạnh tranh thì sao? Trước khi tìm đến bất động sản của con, cô đã đến thử chỗ khác chưa?”
Ngưu Hoan Hỉ cũng không biết lúc trước Dương Nguyệt Như đã từng đến bất động sản Thịnh Thế Thiên Hạ, đây chỉ là từ ngữ anh ta dùng để đối phó mà thôi.

Dương Nguyệt Như trông rất kiêu ngạo mà lại không bao giờ chịu thua thiệt, ngay lúc này đầu óc có vẻ không đủ dùng.

“Đi rồi! Đã từng đến bất động sản Thịnh Thế Thiên Hạ.

” Dương Nguyệt Như do dự nói.

Nghe nói như thế, ánh mắt Ngưu Hoan Hỉ giật mình, nét mặt phức tạp.


Vốn dĩ ban đầu anh ta chỉ định thăm dò thôi, nhưng bây giờ lại cảm thấy Thẩm Lãng rất có thể là đối thủ cạnh tranh, được sắp xếp tới đây để phá rối.

“Cho nên! cái tên này có lẽ là do người của bất động sản đối thủ bên kia phái đến quấy rối việc làm ăn của cháu, cướp khách hàng, trong lòng thật sự nham hiểm, gian trá!”
Còn chưa nói xong, Ngưu Hoan Hỉ lại quái gở nói: “Cô à, đến lúc đó đừng để bị người ta bán đi còn giúp người ta đếm tiền, phải biết đây chính là tòa nhà cực thịnh đấy, phong thủy cực kỳ tốt, tương lai có thể làm cho cô phát tài lớn, như vậy thì cái tên này có đáng trách hay không chứ! ”
Dương Nguyệt Như vẫn luôn thấy Thẩm Lãng không vừa mắt, hiện giờ bị Ngưu Hoan Hỉ kích động vài câu như vậy, làm cho bà ta sinh ra nghi ngờ đối với mục đích của Thẩm Lãng.

“Cái thằng kia, có phải cậu lừa gạt tôi hay không, cậu là người ủy thác của bất động sản Thịnh Thế Thiên Hạ phải không?” Dương Nguyệt Như trợn tròn mắt, hung ác nói: “Chẳng trách cậu lại biết nhiều về mấy căn nhà ở Thịnh Thế Thiên Hạ như thế, xem ra chuyện này đã sớm được tính toán từ trước, chắc chắn cậu chính là nhân viên môi giới bất động sản ở đó, hoặc là bạn của nhân viên trong đó, bán một biệt thự có thể nhận được rất nhiều hoa hồng!”
Thực ra, chiếc Bentley lịch sự tao nhã kia cũng khiến Dương Nguyệt Như nghi ngờ, bà ta cảm thấy Thẩm Lãng có thể nhẹ nhàng mượn được chiếc xe ô tô sang trọng như vậy thì có hơi dễ dàng quá rồi, bây giờ nghĩ lại thì tất cả đều chỉ là vỏ ngoài.

“Bà suy nghĩ nhiều quá rồi đấy, Thẩm Lãng hiểu phong thủy nhưng cũng không phải người môi giới bất động sản đâu, tôi tin tưởng anh ấy.

” Lý Thư Yểu tỏ thái độ.

“Lý Thư Yểu, cô đọc sách đọc đến ngu người luôn rồi, cậu ta rõ ràng chính là người môi giới, nếu không phải thì làm sao lại có thể quen thuộc đối với Lâu Vương Thịnh Thế Thiên Hạ như vậy được? Hơn nữa cậu ta còn mắt đi mày lại với quản lý Khâu, rõ ràng là bên trong có chuyện mờ ám.


Dương Nguyệt Như nói.

Thuận thế, Ngưu Hoan Hỉ thêm mắm dặm muối: “Thịnh Thế Thiên Hạ đúng là đối thủ cạnh tranh của bọn con, hiện giờ hai bên đều đang giành giật khách hàng của nhau, nhưng dù sao đã là người thì cũng phải có lương tâm, rõ ràng đây chính là nơi phong thủy bảo địa lại còn vu hãm nói giấy chứng nhận là giả, mà ngay cả thầy Ngô cũng không thèm để vào mắt, loại người này nhân phẩm thật sự quá thấp kém!”
“Đúng thật là không thể tưởng tượng nổi, suýt chút nữa đã bị cái tên này lừa gạt.

” Dương Nguyệt Như đã hoàn toàn bị Ngưu Hoan Hỉ dắt mũi.

“Cô à, lúc mới tới nghe cô nói đây chính là bạn trai của con gái cô, cũng là con rể tương lai, ở trong ngành sản xuất quen nhau là việc rất bình thường, cô nên cẩn thận đấy! ”

“Ha ha, cho tới bây giờ tôi cũng chưa từng thừa nhận cậu ta là con rể, căn bản là cậu ta không xứng với con gái tôi”.

Thậm chí Dương Nguyệt Như còn suy nghĩ, nếu như thật sự không được thì cứ tác hợp cho Ngưu Hoan Hỉ và Lý Thư Yểu, tuy nhà họ Ngưu không phải danh môn vọng tộc ở tỉnh thành nhưng chung quy vẫn xịn hơn so với tên Thẩm Lãng này.

Nghe cuộc nói chuyện giữa Dương Nguyệt Như và Ngưu Hoan Hỉ, Thẩm Lãng chợt nở nụ cười.

“Mấy người muốn nghĩ như thế nào cũng được, dù sao cũng không phải tôi bỏ tiền ra để mua tòa nhà ma này, hơn một trăm tỷ thì đúng là có chút không nỡ, nếu có người bằng lòng làm kẻ ngốc thì có liên quan gì đến tôi đâu.


Nếu như có người muốn ở nhà có ma, vậy không cần phải cản.

Chỉ đáng tiếc cho Lý Thư Yểu, bỏ ra một trăm lẻ hai tỷ để mẹ kế mua nhà có ma.

Tất nhiên Lý Thư Yểu cực kỳ tin tưởng Thẩm Lãng, nhưng cô ta không thể không mua, chỉ cần có thể đuổi được mẹ kế ra ngoài, số tiền này nhất định phải tiêu!
“Được thôi! Mua! Dương Nguyệt Như, bà cũng đừng hối hận!”
“Vậy thì cô cũng đừng hối hận, tôi vô cùng hài lòng với biệt thự này, lập tức ký hợp đồng, quyền sở hữu tài sản do tôi đứng tên!”
Dương Nguyệt Như nghĩ thầm, bất động sản hơn trăm tỷ sắp tới tay, tâm trạng cực kỳ tốt.

“Trước khi giao dịch, bà phải ký vào thỏa thuận này trước đã!” Lý Thư Yểu móc ra một phần hợp đồng từ trong túi xách.

Cô ta muốn Dương Nguyệt Như vĩnh viễn không thể bước vào biệt thự nhà họ Lý ở Vân Đinh Nhất Phẩm nửa bước, nếu không biệt thự mới mua sẽ bị lấy lại.

“Không có vấn đề, tôi ký!”
Lúc này, Dương Dương Nguyệt Như sảng khoái hơn rất nhiều, bà ta rất nóng lòng muốn sống trong biệt thự mới này, hơn nữa căn biệt thự này sẽ thuộc về bà ta, còn đăng ký dưới danh nghĩa của bà ta, sau này bà ta có thể thoải mái tự do sống cuộc sống bà chủ nhà giàu của mình.

Cuối cùng, hợp đồng mua bán biệt thự này cũng giao dịch thành công.

Ngưu Hoan Hỉ dương dương đắc ý, lông mày đã sắp vểnh lên trời luôn rồi.


Anh ta đi đến trước mặt Thẩm Lãng, cười trên nỗi đau của người khác: “Muốn đoạt việc làm ăn với tôi, không có cửa đâu cưng! Anh đấy à, cần phải luyện tập nhiều hơn một chút!”
Thẩm Lãng cũng mỉm cười, nói: “Dương Nguyệt Như may mắn mua được biệt thự này, với tôi mà nói thì có lợi hơn nhiều, ngược lại là cậu đấy, ấn đường biến thành màu đen, tự cầu cho mình nhiều phúc đi”.

Dương Nguyệt Như không mua Thịnh Thế Thiên Hạ, Thẩm Lãng trực tiếp tiết kiệm được hai mươi tỷ, bởi vì đây là công ty bất động sản của anh, còn nếu Dương Nguyệt Như muốn mua, nể mặt Lý Thư Yểu thì anh sẽ phải giảm giá.

Hơn nữa, loại người có phẩm chất thấp kém như Dương Nguyệt Như, để bà ta ăn chút thiệt thòi như vậy cũng tốt, từ nay về sau bà ta sẽ không bao giờ có được ngày nào yên tĩnh.

Còn về phần Ngưu Hoan Hỉ, mọi chuyện cũng sẽ không được suôn sẻ, Thẩm Lãng xem khí sắc của một người luôn cực kỳ linh nghiệm.

Cái thằng Ngưu Hoan Hỉ này hoặc là thận hư hoặc là đã trêu chọc vật gì đó rồi.

Giao dịch mua nhà hoàn thành, Thẩm Lãng lập tức đưa Lý Thư Yểu rời đi, bước vào chiếc Bentley lịch sự tao nhã phía trước.

Nơi này, dù là một phút anh cũng không muốn ở lại.

Dương Nguyệt Như đi theo định lên xe, lại bị Thẩm Lãng đá văng ra.

“Cút! Tự bà thuê xe trở về!”
Ngay lập tức, Dương Nguyệt Như tức điên lên, chỉ vào Thẩm Lãng chửi bới: “Chó chết, tao là bà chủ của nhà họ Lý, để cho tao lên xe ngay, nếu không cả đời này mày cũng đừng mong cưới được Lý Thư Yểu!”
Thẩm Lãng cười lạnh đáp lại: “Tôi không quan tâm bà là con cóc hay con rùa gì hết, xe của tôi thì tôi làm chủ, cút ngay!”
Rầm!
Cửa xe đóng lại.

Bentley lịch sự tao nhã, rất nhanh đã rời khỏi đó.

Dương Nguyệt Như bị tức đến mức chửi ầm lên, cởi giày cao gót ném ra ngoài.

“Tao phải kiện mày! Chồng của em gái tao là Tô Vân Bằng, chính là luật sư tài ba ngút trời đấy, tao kiện chết mày!”.


Bình luận

Truyện đang đọc