SIÊU CẤP ĐẠI GIA



Vương San San nhìn bóng lưng Hà Vũ Hằng rời đi, mọi tưởng niệm đều vỡ tan tành, Hà Vũ Hằng chia tay với cô ta đồng nghĩa với việc cô ta không còn gì cả, mà hết thảy mọi chuyện Vương San San đều ghi nhớ trên đầu Lâm Nhuyễn Nhuyễn.

"Lâm Nhuyễn Nhuyễn, tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho cô!"
Lúc này ánh mắt Vương San San tràn đầy vẻ oán hận, hai tay siết chặt quả đấm.

Một lúc sau, Vương San San nhặt tấm thẻ mà Hà Vũ Hằng đưa cho cô ta, sau đó bắt taxi rời đi.

Sau khi Vương San San rời đi, cô ta không về nhà mà đến công ty của tập đoàn Chương Thị.

“Tôi muốn gặp Chủ tịch Chương!” Vương San San nói với nhân viên bảo vệ ở cửa.

Nhân viên bảo vệ cười khinh thường, phải biết rằng ông chủ của tập đoàn Chương Thị không phải ai cũng có thể gặp được.

“Người muốn gặp Chủ tịch Chương có thể xếp hàng dài từ đây ra đến bên ngoài thành phố Giang Nam, cô cảm thấy tôi có thể để cô vào sao?" Bảo vệ khinh thường nói.

Vương San San không dễ dàng từ bỏ, vẫn như cũ thương lượng với mấy nhân viên bảo vệ, thậm chí còn lấy ra mấy chục triệu tiền mặt định để bảo vệ châm chước cho cô ta một chút.


Nhưng mà người bảo vệ này nói cái gì cũng không cho Vương San San vào.

Sau một hồi van xin không có kết quả, Vương San San cũng định rời đi trước, ngay khi cô vừa bước ra ngoài cửa.

Một chiếc Rolls-Royce chậm rãi dừng lại, Vương San San ở đằng xa xa nhìn thấy Chương Lương cùng người phụ nữ kia đang xuống xe.

“Chủ tịch Chương!” Vương San San nhanh chân xông tới, điều này cũng đã kinh động đến các nhân viên bảo vệ gần đó.

Mấy nhân viên bảo vệ lập tức ngăn Vương San San lại, nhưng mà Vương San San giống như phát điên, gào thét lớn lên.

Điều này thu hút sự chú ý của Chương Lương, nhìn thấy Vương San San bên ngoài đám người mặt mũi coi như không tệ, trong ánh mắt Chương Lương lóe lên vẻ nghi hoặc.

“Buông cô ta ra trước!” Chương Lương nói với mấy nhân viên bảo vệ.

Thấy ông chủ lên tiếng, mấy nhân viên bảo vệ đã nhường đường cho Vương San San.

Nhìn thấy Vương San San đi đến trước mặt mình, Chương Lương nhìn đánh giá cô ta vài lần sau đó mở miệng nói: "Cô là ai? Chúng ta không quen biết nhau mà nhỉ?"

“Đúng, đúng vậy! Chủ tịch Chương nào quen biết loại người như tôi, hôm nay tôi có khoản giao dịch cần thương lượng với Chủ tịch Chương!” Vương San San vội vàng nói.

“Giao dịch?” Chương Lương cười khinh thường, lạnh lùng nói: “Chỉ dựa vào cô mà có tư cách giao dịch với tôi sao? Cô có biết làm mất thời gian của tôi thì phải trả giá lớn thế nào không!"
Vương San San bị dọa sợ toàn thân run rẩy, vội vàng nói: "Chủ tịch Chương, hôm nay tôi cũng đến hội trường đấu giá, tôi quen biết người bạn gái kia của Thẩm Lãng, tôi là bạn học cấp ba của cô ta, nếu như Chủ tịch Chương có hứng thú chúng ta có thể trò chuyện một chút! "
Nghe thấy lời này Chương Lương cười nhạt, đang rầu không biết phải trả thù Thẩm Lãng thế nào, Vương San San này liền tìm đến tận cửa, đối với cơ hội này Chương Lương đương nhiên không thể bỏ qua.

“Ồ, nếu đã như vậy, vậy thì mời cô theo tôi vào phòng làm việc!” Nói xong, Chương Lương dẫn theo Vương San San đi vào văn phòng.

“Cô Vương, hãy nói kế hoạch của cô đi, hoặc là nói tại sao cô lại tìm tôi đối phó anh ta?” Chương Lương ngồi ở trên sô pha, châm một điếu thuốc rồi vắt chéo hai chân, ánh mắt không chút che giấu nhìn chằm chằm vào đồi ngực cao ngất của Vương San San.

Vương San San đương nhiên cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của Chương Lương, mặc dù trong lòng cảm thấy vô cùng khó chịu nhưng cũng không nói được gì.

Kéo cổ áo, Vương San San bày ra vẻ uất ức, mở miệng nói: "Cái thằng nhãi không biết điều kia không những đắc tội Chủ tịch Chương mà còn hại tôi và bạn trai tôi chia tay, cho nên tôi so với bất cứ ai căm hận anh ta hơn.

"
Chương Lương hút thuốc, nhìn nụ cười tà ác của Vương San San, trong mắt hiện ra vẻ gian ác, nói: "Chỉ nói bằng miệng thì cũng không có thành ý, tôi đấy mà từ trước đến giờ chỉ tin tưởng người phụ nữ của mình! "

Vương San San đương nhiên hiểu ý của Chương Lương, nhưng nếu như xảy ra quan hệ với một người đàn ông trung niên tai to mặt lớn, trong lòng Vương San San vẫn không khỏi có chút buồn nôn.

Mặc dù cô ta yêu tiền, nhưng mà cô ta vẫn chưa đạt đến trình độ ai cũng có thể làm được!
"Loại người như tôi, Chủ tịch Chương sao lại để vào mắt được cơ chứ? Chẳng qua vừa vặn Lâm Nhuyễn Nhuyễn là bạn học của tôi, nếu như Chủ tịch Chương muốn đối phó với cái tên họ Thẩm kia, tôi có thể hẹn Lâm Nhuyễn Nhuyễn ra ngoài, đến lúc đó Chủ tịch Chương vừa có được người đẹp, lại có thể trả thù cái tên họ Thẩm kia, chuyện tốt như vậy lẽ nào Chủ tịch Chương còn sợ thua thiệt hay sao?" Vương San San cười nói.

Đối với đề nghị của Vương San San, Chương Lương đã động lòng, đặc biệt là khi nghĩ đến khuôn mặt xinh đẹp của Lâm Nhuyễn Nhuyễn, Chương Lương càng không nhịn được lửa ác trong lòng.

Chương Lương cười cười, dập tắt điếu thuốc trong tay nói: "Nếu đã như vậy, chuyện này liền giao cho cô, sau khi xong chuyện tôi nhất định sẽ hậu ta cô Vương đây!"
Đêm hôm đó sau khi Vương San San trở về, cô ta đã gửi cho Lâm Nhuyễn Nhuyễn môt tin nhắn, hẹn Lâm Nhuyễn Nhuyễn cùng đi ăn.

Sau khi Lâm Nhuyễn Nhuyễn nhìn thấy tin nhắn này không khỏi sững sờ, không ngờ Vương San San lại liên lạc hẹn mình đi ăn nhanh như vậy, nhưng mà nếu đã là bạn học cũ hẹn đi ăn cơm, Lâm Nhuyễn Nhuyễn cũng không tiện từ chối, chỉ miễn cưỡng đồng ý!
Ngày hôm sau, Lâm Nhuyễn Nhuyễn dựa theo địa điểm hẹn Vương San San, đến trước cửa một nhà hàng, Thẩm Lãng bởi vì sáng sớm đã đến tập đoàn Phi Vũ cho nên không đưa Lâm Nhuyễn Nhuyễn đi.

“Nhuyễn Nhuyễn!” Cách đó không xa, Vương San San nhìn thấy Lâm Nhuyễn Nhuyễn, vội vàng tiến lên chào đón.

Trước cửa trung tâm thương mại, Lâm Nhuyễn Nhuyễn nhìn quanh, tìm Vương San San.

Cách đó không xa, Lâm Nhuyễn Nhuyễn nhìn thấy Vương San San đang nhìn xung quanh, trên miệng nở nụ cười, tiến lên phía trước chào hỏi: "San San!"
Vương San San nhìn thấy Lâm Nhuyễn Nhuyễn, trước mắt vui mừng, sau đó cô ta bắt đầu vẫy tay với Lâm Nhuyễn Nhuyễn: "Lên xe đi!"
“San San, không phải ăn cơm ở đây sao?” Lâm Nhuyễn Nhuyễn ngạc nhiên nói.


Vương San San cười nói: "Ở đây đông người quá, hơn nữa với thân phận của cậu sao có thể đến nhà hàng trong trung tâm thương mại ăn cơm chứ? Tôi đã đặt chỗ ở khách sạn Mễ Á, chúng ta đến đó ăn đi!"
“Tôi nghĩ không cần đâu, ở đây cũng khá tốt, cần gì phải tốn kém chứ, hơn nữa ăn tối xong không phải cậu nói muốn cùng nhau đi mua sắm sao?” Lâm Nhuyễn Nhuyễn không hề phòng bị, cũng không hoài nghi khi Vương San San thay đổi địa điểm.

"Một lát nữa ăn cơm xong chúng ta sẽ đến đây, lại nói tôi đều đã đặt chỗ rồi, nếu như không đi cũng thật đáng tiếc, cậu biết khách sạn Mễ Á đặt chỗ khó khăn thế nào không?" Vương San San nói.

Nếu đã như vậy, Lâm Nhuyễn Nhuyễn cũng không thể hủy được, lên xe với Lâm Nhuyễn Nhuyễn.

Không có chút tâm cơ nào, Lâm Nhuyễn Nhuyễn là chị gái, Vương San San là em gái.

Bọn họ là những người chị em tốt không phải bàn cải.

Cũng không biết bắt đầu từ lúc nào, bọn họ đã trở thành kẻ thù của nhau.

May mắn thay, bây giờ mọi thứ đều đã qua.

Lâm Nhuyễn Nhuyễn lên xe, nhìn xung quanh rồi đánh giá bên trong xe, nghi ngờ hỏi: "Bạn trai của cậu đâu? Sao hôm nay anh ấy không đến?"
Nghe Lâm Nhuyễn Nhuyễn nhắc đến bạn trai của mình, trong lòng Vương San San lộp bộp, sự oán hận đối với Lâm Nhuyễn Nhuyễn càng thêm sâu sắc, nếu không phải Thẩm Lãng và Lâm Nhuyễn Nhuyễn, cô ta cũng không đến mức bị Hà Vũ Hàng bỏ rơi!
“Ha ha, công việc anh ấy bận rộn quá, cho nên hôm nay liền để hai người chúng ta tôi và cậu cùng nhau ăn một bữa ngon!" Vương San San như không có chuyện gì xảy ra cười cười, tiếp tục nói: "Nhuyễn Nhuyễn, những chuyện trước đây tôi làm với cậu, còn muốn so đo với cậu, cậu sẽ không giận tôi chứ!".


Bình luận

Truyện đang đọc