SIÊU CẤP ĐẠI GIA



Vẻ mặt Thôi Thiên Thành ngưng trọng.
Có thể viết được chữ trâm hoa(1) tinh tế như vậy, nếu không luyện trên mười năm, sẽ không thể nào viết được.
(1): Chữ trâm hoa: là một loại thư pháp người phụ nữ cổ đại hay viết.
Chắc chắn phải là người luyện thư pháp, mới có thể viết được chữ thế này!
"Chữ này tốt, tốt!"
"Không nói gì thì thôi, gáy một tiếng ai nấy đều kinh ngạc!"
"Chữ tốt, chữ tốt!"
Tâm tình Thôi Thiên Thành kích động như vậy, không chỉ bởi vì chữ tốt, mà còn là vì lúc trước hắn đã quá coi thường Thẩm Lãng.
Nếu như không phải Tống Trí Viễn nhắc tới Thẩm Lãng, hắn đã quên sự tồn tại của tên này từ lâu rồi!
Hắn vẫn luôn nghi ngờ y thuật của Thẩm Lãng, nhưng lại bị chữ trâm hoa của Thẩm Lãng hấp dẫn mãnh liệt!
Mà Tống Trí Viễn thấy Thôi Thiên Thành kíhc động như vậy, cũng bị thu hút đi qua bên này.
Nhìn những dòng chữ tinh xảo trên đơn thuốc, ông sợ hãi thán phục nói, "Tiểu Thẩm, thì ra cậu còn có tài nghệ này!"
Tống Trí Viễn như nhặt được của quý.

Thẩm Lãng am hiểu y thuật, biết giám định báu vật, lại còn biết viết chữ rất đẹp.
Đa tài đa nghệ, rất có thực lực.
Nếu có thể kéo về làm con rể, Tống gia nhất định sẽ không thiệt thòi.
Lúc nãy Tống Trí Viễn nhìn thấy chữ thư pháp thanh tú của Lý Mộc Ca, trong lòng ít nhiều có chút khó chịu.
Nhưng bây giờ Thẩm Lãng lại cho ông thêm thể diện, làm cho ông rất hài lòng.

"Chỉ là sở thích nghiệp dư, rèn luyện tâm tính mà thôi." Thẩm Lãng nhàn nhạt nói.
Nếu như hôm nay không phải viết đơn thuốc, sẽ không ai biết Thẩm Lãng còn có thể viết chữ trâm hoa đẹp như vậy.
Hắn và Lý Mộc Ca không giống nhau, hắn không phải là cố ý thể hiện thư pháp, mà là đang thực sự viết đơn thuốc!
Cũng không còn cách nào khác, trong lòng hắn vốn đã thấu hiểu thư pháp, cho dù cố tình viết xấu, chữ viết vẫn sẽ đẹp như vậy.
Trên đơn thuốc, Thẩm Lãng cũng không phát huy hết mười phần thực lực, chỉ năm phần mà thôi.
Lúc này, Thôi Thiên Thành nói:
"Tiểu Thẩm, cậu thực sự có tài, nếu không luyện viết trên mười năm, không thể nào viết ra được những chữ thế này, nếu thật sự chỉ là sở thích nghiệp dư, cậu có thể kiên trì đến vậy quả thực cũng không dễ!"
Thái độ của Thôi Thiên Thành với Thẩm Lãng lúc này, hoàn toàn trái ngược với lúc trước.
Nhìn thấy thiên niên tài tuấn lại còn hiểu thư pháp, Thôi Thiên Thành không thể không bày tỏ sự ngưỡng mộ với tài năng này.
Trong lòng Thẩm Lãng tự nhủ, cũng đâu có đến mức đó, lúc ghi đơn thuốc cũng chỉ thể hiện chữ trâm hoa bằng một nửa so với lúc bình thường mà thôi, cũng đâu cần khoa trương đến vậy!
Một màn này, đều lọt vào trong mắt Lý Mộc Ca, ghi hận trong lòng.
Hắn lập tức cảm thấy, danh tiếng của mình, đều đã bị Thẩm Lãng đoạt đi, hơn nữa hắn còn bị Thôi Thiên Thành và Tống Trí Viên bỏ qua.
"Ghi đơn thuốc cho bệnh tê liệt thôi mà cũng có thể cướp được danh tiếng của tôi, Thẩm Lãng cậu cũng thật là mưu mô! Cậu đúng là đồ tiểu nhân hèn hạ, hóa ra cậu vẫn luôn nhẫn nhịn, chỉ là vì trả thù ông đây!"
Lý Mộc Ca tức giận đến mặt đỏ bừng, hận Thẩm Lãng thấu xương, chỉ hận không thể ăn thịt hắn, gặm xương cốt hắn!
Hôm nay, chính là cơ hội tốt để hắn gia nhập Hiệp hội Thư pháp của thành phố.
Ở đây có Thôi Thiên Thành, lại còn có cả Tống Trí Viễn, nếu được hai người này ưu ái, trong tương lai, có thể như cá gặp nước trong giới văn hóa này.
Ban đầu, hắn có rất nhiều hy vọng, Thôi Thiên Thành sắp nhận hắn làm học trò, Tống Trí Viễn cũng bày tỏ sự tán thưởng hắn, sắp đại công cáo thành tới nơi, giữa đường lại lòi ra Thẩm Lãng đáng chết.
"Thẩm Lãng khốn kiếp!"
"Tao thề không đội trời chung với mày!"

"Cái loại tiểu nhân xảo quyệt như mày, vậy mà lại dám lừa tao!"
Trong lòng Lý Mộc Ca nguyền rủa Thẩm Lãng ba lần liên tiếp, nếu như không phải do Thôi Thiên Thành và Tống Trí Viễn ở đây, hắn sẽ nổi trận lôi đình, lật tung bàn ghế lên, đập nát tất cả mọi thứ trong quán rượu!
Chỉ có cách này mới có thể giải hận!
Nhưng mà thật ra Thẩm Lãng chẳng có tính toán gì, cũng chẳng có âm mưu nào, đây chỉ là do Lý Mộc Ca đoán mò.
Hắn với tư cách là công tử thế gia, sẽ thèm bày trăm phương ngàn kế đối phó với một người bình thường sao?
Lý Mộc Ca cũng quá tự tin rồi, vốn dĩ hắn chẳng đáng để Thẩm Lãng hao tâm tổn trí bày mưu tính kế.

Mà để xảy ra tình hình như hiện tại, nói thẳng ra là do thực lực của Lý Mộc Ca không đủ.
Đừng có đổ lỗi cho ai, nếu như thực lực hắn có thể địch nổi Thẩm Lãng, hắn cũng sẽ không bị lãng quên.
Thế nhưng Lý Mộc Ca, lại luôn cho rằng Thẩm Lãng là kẻ bày mưu.
"Giả vờ! Đúng là giả dối! Kê có cái đơn thuốc thôi mà cũng phải dùng chữ trâm hoa, chỉ vì muốn thu hút sự chú ý, mà có thể nhọc lòng đến vậy, Thẩm Lãng cậu tâm cơ cũng lớn thật đấy!" Lý Mộc Ca không kiểm soát nổi cảm xúc của mình, quái gở nói.
"Điều này cậu không hiểu được đâu, Trung y cổ truyền lấy cái chữ làm trọng, thậm chí còn quan trọng hơn thuốc." Thẩm Lãng sửa lại.
"Đúng là nói vô căn cứ! Thẩm Lãng cậu đừng có tưởng rằng tôi không biết gì!" Lý Mộc Ca lớn tiếng phản bác.
"Cậu đúng là không hiểu, biết tại sao người ta lại đặt chữ tốt ở vị trí hàng đầu không? Bởi vì tất thảy danh y đều vô cùng coi trọng sự tinh tế trên đơn thuốc, chữ là mặt tiền của đơn thuốc, là sự thể hiện trình độ văn hóa và học thức tài hoa của một y bác sĩ, rất nhiều bệnh nhân trước khi gặp bác sĩ, đều sẽ xem đơn thuốc trước, nghĩa là xem chữ, họ dùng cái này để đoán trình độ học vấn, trình độ y học của bác sĩ!"
Đương nhiên, lời nói của Thẩm Lãng có uy quyền lớn hơn.
Sư phụ hắn chính là đệ nhất nữ thần y Triệu Linh Xu của Trung Quốc!
Mà Thẩm Lãng bái Linh Xu làm sư phụ, cũng chính là bái Thần y môn Liên Tâm Đường, căn cơ thâm hậu, Trung y chính thống!
"Cậu đừng có nghe nhìn lẫn lộn! Vậy cậu nói xem, tại sao hiện nay các bác sĩ trong bệnh viện, lại viết chữ khó coi như vậy?!"
Lí Mộc Ca tin rằng, Thẩm Lãng chắc chắn sẽ bối rối khi trả lời câu hỏi này.Suy cho cùng hiện giờ, "cơ thể của bác sĩ" là chuẩn mực, đó là lẽ thường trong cuộc sống hàng ngày.

"Rất đơn giản.

Nếu bệnh của cha anh bị chẩn đoán sai, chữ viết cẩu thả qua loa,không thể đọc được đơn thuốc của bác sĩ, càng khó lấy được chứng cớ cho việc chuẩn đoán sai bệnh sẽ không được sử dụng làm bằng chứng chẩn đoán sai.

Đến cả những điều đơn giản như này mà anh con không biết,thật uống phí hơn 20 năm!"
Thẩm Lãng biết rằng nét chữ qua loa cẩu thả,thậm chí là một vài bài viết không có căn cứ,hoàn toàn là để đề phòng xảy ra sự cố trong quá trình điều trị chữa bệnh và trốn tránh trách nhiệm.
"Chuyện hoang đường! Tôi nghĩ rằng bác sĩ có thể chữa khỏi bệnh là tốt rồi,chữ viết xấu hay đẹp không quan trọng.Hơn nữa,chữ viết có đẹp, dễ nhìn đến cỡ nào, nhưng bác sĩ đó lại không thể chữa khỏi bệnh cho bệnh nhân, vẫn không phải là bác sĩ giỏi!" Lí Mộc Ca phản bác lại.
"Điều này thật tệ,điều đầu tiên để đánh giá cơ sở kỹ năng của bác sĩ y học Trung Quốc là nhìn chữ viết, nét người điêu luyện, có thể nhìn ra tâm trạng, tâm tình của người bác sĩ.

Cậu nhìn vào đơn thuốc, nếu nét chữ hài hòa, người bệnh cũng thấy như cảnh đẹp ý vui.

Họ nhận thấy sựu nghiêm túc, chăm chỉ, mà từ đó tôn trọng tin tưởng cậu.Thời điểm ấy người bệnh vô cùng đau ốm, như vậy sẽ gạt bỏ đi một phần lo lắng.

"
Đối mặt với lời phản bác của Lí Mộc Ca, Thẩm Lãng không hoảng loạn, bình tĩnh chống trả: "Nếu như những chỉ định trên đơn thuốc viết như rồng bay phượng múa,nhe nanh múa vuốt, bệnh nhân đọc không hiểu.

Vậy cậu nói xem tâm trạng cảm xúc của họ liệu có tốt được không?Lâu ngày,họ còn muốn đến nữa không? Có phải nó không phải là chuyện không nên đến không? Tôi e là chữ viết xấu quá, dược sĩ nhìn nhầm, đưa sai thuốc,gây ảnh hưởng tính mạng con người!
Thẩm Lãng vừa nói xong,Thôi Thiên Thành và Tống Tri Viễn đều gật đầu tán thành.
"Đúng vậy, tôi thấy Tiểu Thẩm nói rất có lí, đặc biệt là câu cuối cùng.

Nếu như bác sĩ viết chữ quá xấu, dược sĩ đưa nhầm thuốc cho bệnh nhân, như vậy là không coi trọng tính mạng con người." Thôi Thiên Thành tán thành nói "Hiên nay với sự đi xuống của y học Trung Quốc, nhưng phương pháp kế thừa y học Trung này rất khan hiếm,rất ít bác sĩ tuân theo các quy tắc đó.


Nhưng tôi nghĩ dù họ có làm gì đi nữa, họ phải đảm bảo thái độ trác nhiệm nghiêm túc.Tiểu thẩm dùng cách viết trâm hoa tiểu khải để viết đơn thuốc cho người bệnh, là hoàn toàn đúng đắn,chẳng lẽ phải viết loằng ngoằng,vội vàng qua quýt mới là đúng hay sao?
Tống Tri Viễn nhìn Lí Mộc Ca, cảnh báo bằng giọng chắc nịch: "Làm người không thể lòng dạ hẹp hòi.Cậu không thể vì thấy Tiểu Thẩm được mọi người công nhận và khen ngợi,mà đem lòng ghen ghét đố kị, soi mói cậu ấy như vậy!"
Xong rồi!
Trong lòng Lí Mộc Ca xem ra đã sụp đổ rồi!
Tống Tri Viễn nói những lời như vậy với Lí Mộc Ca, bị coi là một kẻ “ tiểu nhân”,coi như hình tượng của anh ta đã sụp.
Kể từ đó, không chỉ không nhận được sự ưu ái coi trọng của Song Tri Viễn, ngay cả Hiệp hội Thư pháp tỉnh thành cũng không thể tiến tới!
Quả nhiên, Thôi Thiên Thành đã lên kế hoạch trao cho 1 người duy nhất trong năm nay, Thẩm Lãng.
"Tiểu Thẩm, cậu có sẵn sàng làm đệ tử cho tôi không? Tôi có thể đảm bảo giúp cậu gia nhập Hiệp hội Thư pháp Tỉnh một cách suôn sẻ.Có được lời tiến cử của tôi, cậu sẽ nhận được Hiệp hội trau dồi kĩ lưỡng,chắc chắn sẽ có một tương lai tươi sáng!"
Thôi Thiên Lượng chính thức gửi thư mời đến Thẩm Lãng.
Qua sự so sánh trình độ viết thư pháp giữa Thẩm Lãng và Lí Mộc Ca, Thôi Thên Minh chắc chắn có thể nhìn ra người mạnh kẻ yếu.
Số người được chọn trong năm nay chỉ có một.

Sự sống còn của kẻ mạnh nhất phải tuân thủ các quy tắc.
Thực ra Thẩm Lãng không có ý định tham gia Hiệp hội Thư pháp tỉnh.
Sao Thôi Thiên Minh lại muốn nhận Thẩm Lãng làm đệ tử?Đáng phải suy nghĩ!
Chữ ký của ông đã được coi là yêu cầu bắt buộc của Hiệp hội Thư pháp Kyoto.

Ông sẽ vẫn quan tâm đến hiệp hội thư pháp tỉnh chứ?
Hơn nữa, thật mệt mỏi và phí sức lực khi tham gia cuộc họp này, trong khi vẫn còn bao việc ở gia đình phải làm.
Trong khi ba người kia nghĩ rằng Thẩm Lãng sẽ dễ dàng đồng ý, nắm bắt cơ hội tuyệt vời này, thì anh lại nhẹ nhàng lắc đầu.
"Không, cảm ơn vì lòng tốt của anh, nhưng tôi không thích bị gò bó.”.


Bình luận

Truyện đang đọc