SIÊU CẤP ĐẠI GIA



“Nếu tụi mày thật sự là người của Kim Nam thì tao nghĩ những ngày tháng tốt đẹp của cậu ta sắp kết thúc rồi, nhưng đáng tiếc là không phải!” Thẩm Lãng lạnh lùng nói.

Trong mắt của Thẩm Lãng, có thể có được thuộc hạ như vậy thì là do vấn đề quản lý của Kim Nam rồi.

Nếu một đại ca không thể quản lý tốt được thuộc hạ của mình thì Kim Nam cũng không có tư cách gì để có thể khiến Thẩm Lãng trọng dụng trong tương lai được.

Mà mười mấy tên côn đồ sau khi nghe thấy lời này thì bật cười ngay lập tức.

“Ha ha…”
“Mày nghĩ mày là ai mà muốn tìm Kim Nam bàn bạc, có phải mày không biết chữ ‘chết’ viết như thế nào đúng không?” Xà Bì hung hăng nói.

Một đàn em ở bên cạnh lúc này cũng đang nhìn Thẩm Lãng với vẻ mặt hết sức mỉa mai.

“Thằng nhóc, nếu không muốn chết luôn bây giờ thì biến lẹ đi!”
“Đợi đến lúc truyền đến tai của ông chủ Kim thì tao thấy 80% là thằng nhóc mày sẽ bị lột da sống đấy!”
“Đừng nói nữa, đến lúc cảm thấy tiếc cho em gái xinh đẹp này rồi!”
Vinh Y đã bị dọa sợ tới mức không biết phải làm sao, cứ nấp sau lưng Thẩm Lãng mãi, dáng vẻ nơm nớp lo sợ khiến mấy người này nhìn thấy càng ngứa ngáy trong lòng hơn.

“Đi thôi, mỹ nữ đừng để thằng nhóc này làm liên lụy, đến lúc đó ông chủ Kim sẽ không dịu dàng như bọn anh đâu!”
“Mỹ nữ, bạn của em đắc tội với ông chủ Kim sẽ chẳng có kết cục tốt đẹp đâu!”
“Cút! Tao sẽ nói lại một lần cuối cùng!” Đột nhiên Thẩm Lãng lạnh lùng nói, câu nói này đã dọa mấy người sợ thót tim.


“Mẹ nó, loại người ngu thế này đúng là lần đầu gặp luôn đó, hôm nay dạy cho cậu ta cách làm người đi!” Với tư cách là đại ca, lúc này Xà Bì phải làm gương cho đàn em, đương nhiên là anh ta cũng muốn thể hiện trước mặt mỹ nữ, lấy ra một bình rượu rồi vung về phía Thẩm Lãng.

Bịch!
Một kết quả không ai nghĩ tới, không đợi đến khi bình rượu đập xuống, Thẩm Lãng đã đá một phát vào bụng Xà Bì khiến cả người anh ta văng ra xa ngay lập tức.

Đến lúc mấy tên đàn em phản ứng lại được thì Xà Bì đã ôm bụng nằm trên mặt đất gào khóc đầy đau đớn rồi.

“Mẹ nó, giết chết cậu ta đi!”
Mấy tên côn đồ lần lượt xách mấy chiếc ghế đẩu bên cạnh và mấy chai bia lên định đánh nhau với Thẩm Lãng.

Vinh Y lúc nãy đã bị dọa sợ tới ngây người luôn rồi, cô ấy cứ nấp sau lưng Thẩm Lãng và nắm chặt áo của Thẩm Lãng mãi, đến mức quên luôn cả chạy trốn.

Trong lòng Thẩm Lãng thấy bất lực, cánh tay của anh cứ bị Vinh Y kéo đi, quả thực có hơi vướng víu.

Cũng may võ thuật của mấy tên côn đồ cũng chỉ là đầu đường xó chợ thôi, nên Thẩm Lãng hoàn toàn không cần phải đứng dậy, chỉ cần ngồi tại chỗ đá vài đá vào mấy tên côn đồ thì chúng cũng văng ra ngoài rồi.

Những chai bia vỡ vụn và bàn ghế văng tứ tung đã thu hút sự chú ý của mọi người.

Đánh nhau trên đường phố là chuyện bình thường nhưng với một người vừa thức dậy đã bị mấy tên côn đồ xử lý thì chuyện như thế này đúng là lần đầu tiên những người xung quanh nhìn thấy!
“Cuối cùng mấy tên côn đồ này cũng gặp Ngoan Nhân rồi!”

“Đáng đời, mấy tên này bình thường toàn ở đây ăn chực uống chực, hôm nay cũng xem như là hả lòng hả dạ rồi!”
“Đánh hay lắm!”
Thỉnh thoảng có vài tiếng reo hò từ trong đám người vây quanh xem.

Xà Bì thấy thuộc hạ của mình người nào người nấy đều đang nằm trên mặt đất gào khóc đầy đau đớn, nhìn Thẩm Lãng với vẻ mặt vô cùng dữ tợn, nghiến răng nghiến lợi nói: “Thằng nhãi, mẹ nó thế mà mày lại dám đánh tao, mày tin hôm nay tao sẽ khiến mày chết tại chỗ này không hả!”
Đối với lời đe dọa như vậy, Thẩm Lãng hoàn toàn không thèm để ý tới, anh định gọi một cuộc điện thoại kêu Kim Nam tới xử lý.

Nếu mấy tên này thật sự là thuộc hạ của Kim Nam thì anh cũng định sẽ không cho Kim Nam thêm một cơ hội nào nữa!
“Được rồi, đừng kéo nữa!” Sau khi giải quyết xong mấy tên côn đồ, Thẩm Lãng mới xoay người nói với Vinh Y.

“A!” Lúc này Vinh Y mới lấy lại tinh thần, nhìn Thẩm Lãng rồi lại nhìn mấy tên côn đồ đang nằm trên mặt đất, biểu cảm ngay lập tức chuyển từ hoảng loạn thành kinh ngạc!
“Anh… anh đánh nhau?” Vinh Y trợn to mắt, vẻ mặt vô cùng kinh ngạc hỏi.

Khóe miệng Thẩm Lãng khẽ nhếch lên, không nói gì cả, lấy điện thoại ra gọi cho Kim Nam.

Thấy Thẩm Lãng còn chưa đi, Xà Bì sốt ruột muốn báo thù nên nhanh chóng lấy điện thoại ra gọi thêm người của mình tới.

Xà Bì là trà trộn vào giới này, vốn dĩ anh ta không phải là nhân vật to lớn gì, nhưng vì anh ta xuất thân từ công trường, ngược lại còn kết giao với rất nhiều công nhân, nên chỉ với một cuộc gọi điện thoại cũng có thể gọi rất nhiều người tới.

Vì công trường cũng ở gần đây mà lại còn đang là giờ nghỉ ngơi buổi tối nữa.


Nên người của Xà Bì rất nhanh đã tới bên này rồi.

Mà Kim Nam sau khi nhận được điện thoại của Thẩm Lãng thì vội tới mức toát mồ hôi hột, vội vàng lái xe cấp tốc đến chỗ này, nhưng vì khoảng cách khá xa nên không thể tới kịp trước khi người của Xà Bì tới được.

Lúc này, một nhóm người đang cầm những dụng cụ của công trường như xẻng, gậy gộc… bao vây Thẩm Lãng và Vinh Y.

Sau khi thấy người của mình tới rồi, tự tin trong lòng Xà Bì càng cao hơn, sau khi cố nén đau đớn đứng dậy thì đi đến bên cạnh Thẩm Lãng.

“Thằng nhãi, không phải mày có thể đánh nhau sao? Hôm nay tao xem xem mày có thể đánh được bao nhiêu!” Xà Bì uy hiếp nói.

Mặc dù những người mà Xà Bì gọi tới đều là công nhân của công trường nhưng có thể nhìn ra được ưu thế về số người đáng sợ tới mức nào.

Vinh Y vừa mới hoàn hồn lại sau khi thấy cảnh tượng này thì lại càng sợ hơn hồi nãy nữa.

“Làm sao đây? Hay là báo cảnh sát đi…” Vinh Y thấp giọng nói với Thẩm Lãng.

Thẩm Lãng cười mỉm, nói: “Bây giờ cũng muộn rồi, không thì cô đi chơi với tên Xà Bì này đi, có lẽ anh ta sẽ thả chúng ta ra đó!”
Vinh Y không biết lời này của Thẩm Lãng là đang nói đùa, gương mặt cô ấy bỗng đỏ bừng lên vì tức giận.

“Anh… Anh rốt cuộc có phải là đàn ông không mà lại để tôi đi với bọn họ, anh giết tôi đi còn hơn!” Vinh Y tức giận nói.

Thẩm Lãng lắc đầu, chỉ vào đôi chân dài trắng nõn của Vinh Y, cười nói: “Cô không biết cây cao đón gió à? Buổi tối cô ra ngoài ăn cơm mà ăn mặc như thế này, không phải là đợi người khác đến bắt chuyện ư? Chuyện này giống như là vì cô mà ra nên có liên quan gì đến chuyện tôi có phải là đàn ông hay không đâu?”
Vinh Y bị anh nói như vậy thì cứng họng không nói nên lời luôn.


Nếu như nói cô ấy cố ý ăn mặc nóng bỏng như vậy là vì để Thẩm Lãng có thể nhìn cô ấy thêm vài lần nữa, vậy mà bây giờ không những không thu hút được sự chú ý của Thẩm Lãng, ngược lại còn gây ra phiền phức lớn như vậy, trong lòng Vinh Y cũng hối hận muốn chết!
“Anh… Anh thật sự muốn tôi đi với bọn họ sao?” Nước mắt của Vinh Y chảy xuống rất nhanh.

Nhìn thấy dáng vẻ khóc giống như hoa lê dính hạt mưa của Vinh Y, Thẩm Lãng biết lời nói đùa của mình có lẽ đã khiến Vinh Y hiểu nhầm rồi, anh âm thầm thở dài một hơi, cười bất lực rồi giải thích nói: “Được rồi, dọa cô thôi!”
Lúc này Vinh Y mới lau nước mắt nơi khóe mắt, gật đầu, rồi lại nắm lấy cánh tay Thẩm Lãng một lần nữa.

Đúng lúc Xà Bì chuẩn bị kêu mọi người động thủ với Thẩm Lãng thì bỗng nhiên có tiếng bước chân truyền tới từ bên ngoài đám người.

“Tránh ra một chút đi!”
“Đừng nhìn nữa, tránh ra!”
Mấy người vệ sĩ mặc đồ vest màu đen chen lấn qua khỏi đám đông, lúc này Kim Nam cũng đi vào.

Lúc Kim Nam đi đến trước mặt Thẩm Lãng, sắc mặt Xà Bì bỗng nhiên thay đổi, anh ta bị dọa sợ đến mức suýt chút nữa đã ngã xuống đất.

“Ông chủ Kim… sao đột nhiên anh lại tới đây?” Xà Bì cố nặn ra một nụ cười, vừa chào hỏi vừa nói.

Kim Nam liếc mắt nhìn Xà Bì, phát hiện ra mình không hề quen anh ta thì nói với giọng lạnh lùng: “Mày là ai, tao có quen mày à?”
Xà Bì bị dọa sợ đến mức da đầu tê rần, bây giờ anh ta không dám nói mình là người của Kim Nam nữa.

“Là như thế này, tôi tên là Xà Bì, trước giờ vẫn luôn vô cùng kính trọng ông chủ Kim, hôm nay thằng nhãi này lại mở miệng thốt ra những lời ngông cuồng về anh, vậy nên tôi định dạy cậu ta một chút ấy mà!” Xà Bì vô liêm sỉ nói.

.


Bình luận

Truyện đang đọc