SIÊU CẤP ĐẠI GIA



“Thật không vậy? Không ngờ đó là chìa khóa xe của xe Bentley Mulsanne.”
“Lẽ nào anh rể của Manh Manh thật sự có nhiều tiền như vậy sao?”
“Các cô quá ngây thơ rồi, chìa khóa như thế này tôi lên mạng mua được cả một đống.”
Có người nghi ngờ không biết chìa khóa xe của Thẩm Lãng là thật hay giả nhưng anh cũng không muốn tốn hơi tốn sức đi giải thích cho người khác.
Anh ấn nhẹ một cái, đèn xe lập tức nhấp nháy.
“Đi thôi, lên xe nào.”
Thẩm Lãng vẫn bình tĩnh đi về phía chiếc Bentley Mulsanne dáng dài đó.
Lâm Manh Manh ngẩn người đứng đó, thất thần nhìn chiếc xe sang trọng trước mặt.
Những người khác cũng đều kinh ngạc như vậy.
Mọi người đều không ngờ được là chiếc xe Bentley Mulsanne mà tất cả đang say sưa ngắm nhìn này lại là xe của Thẩm Lãng.
“Đứng đơ ra đó làm gì, lên xe đi!”
Thẩm Lãng quay lại nhìn Lâm Manh Manh, ánh mắt cô vô cùng phức tạp và tràn đầy vẻ nghi hoặc.

“À.” Lâm Manh Manh đáp.
Ở vị trí ghế lái, quản gia 9527 đã đợi được một lúc lâu.

Thẩm Lãng đã uống rượu nên không thể lái xe được, xe do người quản gia kia lái.

Lâm Manh Manh lên xe với vô số tâm sự, bây giờ cô đang thấy rất rối bời.
Người anh rể này rốt cuộc là làm gì? Người có thể lái một chiếc Bentley Mulsanne ở thành phố này chắc hẳn cũng phải là một nhân vật không phải dạng vừa.

Lúc này cô cảm nhận rõ ràng sự thoải mái do chiếc xe sang trọng này mang lại.
Nội thất bên trong xe vô cùng sang trọng, không gian cũng đủ rộng.

Sự sang trọng và hiện đại của công nghệ song song cùng tồn tại, sự đẳng cấp hiển hiện trong từng chi tiết nhỏ.

Lâm Manh Manh không biết nhiều về công năng của ô tô, cảm giác trực quan nhất mà cô cảm nhận được là ngồi trên xe thoải mái như đang nằm trên một chiếc giường vậy.

Mấy người Chúc Dương Dương nhìn Thẩm Lãng lái xe đưa Lâm Manh Manh rời đi.


Sau đó, tất cả cùng xôn xao thảo luận về thân phận của Thẩm Lãng.

“Mẹ kiếp! Bị lừa rồi, suýt chút nữa quên rằng anh rể của cô ấy là tài xế.

Đây chắc chắn là xe của ông chủ.”
“Cũng có lý.

Những người có thể mua được chiếc xe này chắc cũng có thể đếm được trên đầu ngón tay.

Sao tôi chưa từng nghe nói về anh ta nhỉ?”
“Xe của người khác thì nói làm gì nhưng hôm nay Lâm Manh Manh đúng là được dịp thể hiện.”
“Mặc dù anh rể cô ấy chỉ là tài xế nhưng người đàn ông đứng sau lưng anh ta nhất định rất thế lực.

Xinh đẹp cũng là một lợi thế đấy.”
Lúc này, Lâm Manh Manh đang ngồi trong xe và rất nhiều nghi vấn trong lòng cô đang đợi Thẩm Lãng trả lời.

“Chiếc xe này thật sự là của anh à?” Lâm Manh Manh không nhịn được mà hỏi Thẩm Lãng.
“Không phải.” Thẩm Lãng trả lời nhàn nhạt.
Nói chính xác thì chiếc xe này không phải do anh đứng tên mà là xe của công ty quản gia Century Blue.
Nhưng những người có thẻ Century Blue thì thừa sức mua được 100 chiếc xe thế này.

“Em hiểu rồi, đây là xe của ông chủ anh đúng không?” Lâm Manh Manh nghĩ Thẩm Lãng là tài xế.

“Nghĩ như vậy cũng được.” Thẩm Lãng vẫn rất bình tĩnh.
Có một số chuyện khi chưa đến thời điểm thích hợp thì anh không thể nói cho Lâm Manh Manh biết.

Cho dù anh có nói thì cô cũng không tin.

Nếu bây giờ anh nói rằng mình là người thừa kế của gia tộc lớn nhất Trung Quốc thì chắc Lâm Manh Manh sẽ cười anh bị thần kinh.

“Vậy là đúng rồi.” Lâm Manh Manh nghĩ mình đã biết được sự thật thì khẳng định chắc nịch.


Sau đó cả hai cũng không nói chuyện với nhau mấy nữa.

Lâm Manh Manh lấy điện thoại di động ra và chat với người tri âm.
“Cảm ơn chiếc vòng tay ngọc bích và công việc mà anh đã sắp xếp cho em.

Cảm ơn anh vì tất cả những gì mà em đang có.

Hôm nay em thực sự rất vui.”
“Không cần phải khách sáo đâu.

Chúng ta sắp trở thành đồng nghiệp rồi.”
“Đúng vậy, chúng ta sắp được gặp nhau rồi.

Nghĩ lại vẫn thấy có cái gì không đúng lắm, đến bây giờ em vẫn chưa bình tĩnh lại được.”
“Đừng lo lắng, mọi thứ sẽ tốt đẹp hơn thôi.”
Sau khi nói chuyện với người tri âm, khóe miệng Lâm Manh Manh cong lên và nở một nụ cười hạnh phúc ngọt ngào.
Cô bắt đầu hình dung trong đầu xem người kia sẽ như thế nào.
Trưởng thành? Trầm tính? Đẹp trai? Lạnh lùng? Ấm áp?
Tâm tư Lâm Manh Manh trở nên rối loạn, trái tim thiếu nữ của cô bắt đầu rung rinh.

Thẩm Lãng để ý những biểu hiện bất thường của cô em vợ thì sinh nghi trong lòng.

“Manh Manh, có phải em có người yêu không?”
Nghĩ lại những biểu hiện khác thường của cô trên bàn rượu Thẩm Lãng càng cảm thấy có cái gì đó sai sai.

Vòng tay ngọc bích đó rõ ràng là do anh tặng cho Lâm Manh Manh nhưng tại sao cô lại nói là do một người đàn ông khác tặng.

Hơn nữa, Đổng Khiết Nhiên của bộ phận nhân sự tập đoàn Phi Vũ cũng là do anh chuyển qua đây, không hề có liên quan gì tới những người khác.


Đúng là vì anh không muốn phô trương nên anh đã sắp xếp tất cả mọi thứ cho Lâm Manh Manh.

Vấn đề nằm ở chỗ nếu để kẻ có tâm địa khó lường lợi dụng sơ hở thì mọi chuyện sẽ trở nên rất rắc rối.
Nghiêm trọng hơn là người kia lại thuộc tập đoàn Phi Vũ và biết được hành trình của anh.
Nếu đối phương không có ác ý thì trên đời làm sao có chuyện trùng hợp như vậy được.
"Không có." Lâm Manh Manh phủ nhận.
“Lúc ở nhà hàng Minh Nguyệt em đã ngầm thừa nhận rồi.” Thẩm Lãng nói.
“Đó là một người nói chuyện rất vui.

Anh ấy cũng làm việc ở tập đoàn Phi Vũ.” Lâm Manh Manh có vẻ hơi mất kiên nhẫn: “Anh hỏi những chuyện này làm gì?”
“Em có biết cậu ta tên gì không?” Thẩm Lãng lại hỏi.
“Em không biết, đây là chuyện riêng của em, anh không phải lo.” Lâm Manh Manh bắt đầu thấy khó chịu.
“Em còn trẻ quá, rồi bị lừa lúc nào không biết đâu.” Thẩm Lãng nói thẳng.
“Cắt!” Lâm Manh Manh không hề để ý tới những lời Thẩm Lãng nói.

Thấy cô em vợ đang đắm chìm trong tình yêu thì Thẩm Lãng chỉ còn biết lắc đầu.

Trên đường đi Thẩm Lãng sắp xếp lại những suy nghĩ trong đầu mình.
Những sự bất thường trong ngày hôm nay không thể tùy tiện bỏ qua được.

“Chính là anh ta!”
Thẩm Lãng lạnh giọng nói.
Trong tập đoàn Phi Vũ luôn có tai mắt của Thẩm Tư Nguyên.

Chỉ là người này vẫn chưa bị phát hiện ra.

Tập đoàn Phi Vũ có nhiều nhân viên như vậy thì phải mất một thời gian mới có thể tìm ra người đó là ai.
Nhưng những người biết được lịch trình của Thẩm Lãng sẽ là những nhân viên bậc trung trở lên trong tập đoàn Phi Vũ.

Nghĩ như vậy thì phạm vi người tình nghi giảm đi đáng kể.
Lâm Manh Manh nhìn thấy vẻ mặt của Thẩm Lãng thay đổi hẳn.

Cô cau mày, thoắt cái trở nên không vui.

Cô thực sự không hiểu, chị gái mình xinh đẹp, tốt bụng và xuất sắc như vậy sao lại có thể yêu một người đàn ông thần kinh thế này.

Cùng lúc đó, trong một căn phòng kiểu Tây ở Minh Giai Hoa Uyển.

Một người đàn ông ung dung đứng ngoài ban công.
Trước mặt anh là một chiếc bàn gỗ.
Trên mặt bàn có một chiếc máy tính bảng và một chai sâm panh vừa được khui.
Người đàn ông kia nâng ly rượu lên, mắt nhìn vào máy tính bảng.
“Cậu Thẩm, cạn ly nào, tôi kính anh một ly.”
Người đàn ông nhìn vào chiếc máy tính bảng và nâng ly rượu lên.
Rõ ràng là người này uống rượu với một người khác qua màn hình máy tính.
“Làm tốt lắm, nếu tôi trở thành người thừa kế thứ nhất của nhà họ Thẩm thì tôi sẽ giao tập đoàn Phi Vũ cho cậu quản lý.”
“Cảm ơn cậu Thẩm.

Lâm Manh Manh kia ngây thơ thật đấy, trước mắt tôi đã lấy được lòng tin của cô ta rồi.

Không còn gì hay hơn khi dùng cô ta để khống chế Thẩm Lãng.”
“Đương nhiên, Lâm Nhuyễn Nhuyễn chỉ biết yêu, không dễ mua chuộc nên tôi cũng không muốn nghĩ tới.

Theo những gì tôi điều tra được thì Lâm Nhuyễn Nhuyễn rất thương cô em họ này.

Dùng Lâm Manh Manh khống chế Lâm Nhuyễn Nhuyễn rồi lại dùng Lâm Nhuyễn Nhuyễn để khống chế Thẩm Lãng.

Như vậy mọi chuyện đơn giản hơn rất nhiều.

Tôi vẫn còn một loạt mưu kế đang chờ dùng đến đấy.”
“Cậu Thẩm đúng là người nhìn xa trông rộng!”
“Vậy đã tính là gì, sau này cậu chỉ cần làm theo chỉ đạo của tôi là được.”
Mưu đồ của Thẩm Tư Nguyên không chỉ dừng lại ở thành phố này.

Nhưng Thẩm Lãng không phải là một con cừu để cho người khác muốn giết thì giết.

Anh là công tử tàn độc.
Đêm khuya ở Vân Đinh Nhất Phẩm
Thẩm Lãng ra lệnh cho Lương Trí Nghĩa.
“Trong vòng mười ngày, tìm cho ra người này rồi thiến đi.”.


Bình luận

Truyện đang đọc