SIÊU CẤP ĐẠI GIA



Từ sau ngày Thẩm Lãng ra thông điệp muốn Bàng Hồng phải lên làm trưởng họ nhà họ Bàng trong vòng ba ngày, hành động của Bàng Hồng cũng nhanh chóng hơn.
Nhờ sự giúp đỡ của Thiền Vân, ngày thứ ba ông ta đã lên ngồi ở vị trí đứng đầu nhà họ Bàng.
Còn Bàng Huyền thì tuyên bố ra bên ngoài rằng đã qua đời đột ngột vì cơn đau tim.
Từ trước đến nay, cuộc chiến trong chốn nhà giàu đều hết sức tàn khốc, vì thế lý do với người bên ngoài không quan trọng.

Quan trọng nhất là, nhà họ Bàng nằm trong top 10 dòng họ giàu nhất thành phố Giang Nam đã rơi vào tay của Bàng Hồng!
Tập đoàn Bàng thị là công ty lớn ở thành phố Giang Nam, phía dưới có rất nhiều sản nghiệp.
Sau khi Bàng Hồng nhậm chức thì địa vị của ông ta càng huênh hoang hơn.

Địa vị của ông ta ở thành phố Giang Nam vốn dĩ khá cao rồi, chẳng mấy chốc liền biến thành nhân vật nổi tiếng gần đây nhất trong giới kinh doanh.
Dù biết sau lưng ông ta có một Thẩm Lãng không thể vượt qua, nhưng trước mắt Bàng Hồng vẫn là trưởng họ nhà họ Bàng trong mắt người ngoài.
Lúc này, Thẩm Lãng đi tập đoàn Bàng thị định chế giễu Bàng Hồng một phen, dù sao bây giờ Bàng Hồng có vẻ rất hống hách.
Khi đến trước cửa tập đoàn Bàng thị, vì Thẩm Lãng không có thẻ nhân viên nên bị nhân viên bảo vệ nhà họ Bàng chặn ở ngoài cửa.
Có thể là dạo này Bàng Hồng quá huênh hoang, điều này đã vô thức hình thành thái độ kiêu căng của nhân viên bảo vệ tập đoàn Bàng thị.
“Thằng oắt cút đi! Đây không phải là chỗ để mày giờ thói lưu manh đâu!” Nhân viên bảo vệ không khách sáo quát.
Thẩm Lãng lười ra tay với mấy người này!

“Kêu Bàng Hồng ra đây!” Thẩm Lãng bình thản nói.
Nhân viên bảo vệ nghe thấy thế, không khỏi phá lên cười.
“Thằng khốn, con mẹ mày là thứ gì, dựa vào mày cũng xứng gặp chủ tịch của tụi tao sao?” Nhân viên bảo vệ cười nhạo đáp.
“Có xứng hay không, mày cứ kêu ông ta ra đây tự nhiên sẽ biết thôi.

Chỉ là một con chó thôi thì có gì không thể gặp?” Thẩm Lãng nói tiếp.
“Mả cha mày, tao thấy mày chán sống rồi! Cút mau! Còn ở đây nói năng lỗ mãng đừng trách tao không khách sáo, chẳng chịu nhìn lại mình xem mình là hạng người gì mà đòi gặp chủ tịch của bọn tao!”
“Người anh em, cậu đi nhanh lên! Chủ tịch tập đoàn Bàng thị chúng tôi không phải ai cũng có thể gặp đâu!”
“Haiz, không biết đồ nhà quê này từ đâu chui ra mà to mồm như thế! Cho dù chưa từng trải việc đời thì gần đây cũng phải nghe nhắc tới chủ tịch Bàng ở thành phố Giang Nam chứ! Chủ tịch của chúng ta thường xuyên xuất hiện trên tivi mà!”
Sắc mặt Thẩm Lãng lạnh xuống.
Vài nhân viên bảo vệ thấy vậy, sắc mặt lập tức trở nên âm trầm.
“Tao thấy thằng nhóc này là tới kiếm chuyện đó!”
"Mẹ nó, đánh một trận rồi nói."
"Lát nữa mà để cấp trên thấy được thì phiền lắm, mau đuổi cậu ta đi đi!"
Lúc này vài tên bảo vệ dồn dập giơ dùi cui lên, dáng vẻ hung tợn mà đi về phía Thẩm Lãng.
Mà ngay lúc mấy người đang chuẩn bị ra tay thì một chiếc Maybach màu đen đột nhiên dừng lại trước cổng công ty, mấy tên bảo vệ thấy vậy liền lập tức thu lại dáng vẻ ngang ngược hung hăng.
"Xong rồi! Chủ tịch Bàng đã trở lại."

"Đừng nói nữa, mở cửa cho chủ tịch trước đã!"
"Anh muốn hại chết chúng tôi sao!"
Bàng Hồng trẻ hơn anh trai ông ta những mười mấy tuổi, cho nên chắc chắn thuộc tầng lớp những người ưu tú ở Giang Nam.
Sau khi xuống xe, ngay lập tức có thể thấy hiện giờ Bàng Hồng tự tin hơn nhiều so với trước đây, hơn nữa vì luyện võ mà cả người từ trên xuống dưới đều toát ra một khí thế vô cùng mạnh mẽ!
Sau khi xuống xe, ngay lập tức có thể thấy hiện giờ Bàng Hồng tự tin hơn nhiều so với trước đây, hơn nữa vì luyện võ mà cả người từ trên xuống dưới đều toát ra một khí thế vô cùng mạnh mẽ!
“Chào chủ tịch!”
“Xin chào chủ tịch Bàng!”
“Chào chủ tịch!”
Bàng Hồng ngẩng đầu lên, nói với vẻ mặt không vui: “Làm gì thế? Nhiều người tập trung ở cửa công ty như vậy, không biết sẽ ảnh hưởng tới hình tượng của công ty sao?”
Mấy nhân viên bảo vệ run lên vì sợ hãi, một người trong số đó lập tức khom người cung kính đáp: “Có một thằng nhóc cứ chờ ở đây nhất định muốn gặp ông, chúng tôi đã khuyên nhủ rất nhiều lần, cậu ta không chịu đi.”
Bàng Hồng chẳng thèm liếc mắt nhìn Thẩm Lãng, ông ta cười khinh miệt và lạnh lùng nói: “Người muốn gặp tôi nhiều lắm, mau cút đi!”
“Vài ngày không gặp, ông đã quên mất thân phận của mình rồi sao?” Thẩm Lãng đứng một bên, bình thản hỏi.
Giọng nói quen thuộc lạnh như băng khiến cả người Bàng Hồng rùng mình.
Lúc quay đầu, Bàng Hồng bắt gặp khuôn mặt làm ông ta cả đời khó quên.

Nếu không phải bên cạnh có người đang dòm ngó, chắc ông ta sẽ quỳ xuống!

Tại sao cậu ta tự nhiên đến tập đoàn Bàng thị?
“Cậu… Cậu Thẩm!” Bàng Hồng sợ tới nỗi miệng mồm lắp bắp, ông ta hối hận về thái độ kiêu căng vừa rồi, khom người chào Thẩm Lãng.
Sắc mặt Thẩm Lãng không thay đổi, anh hỏi với vẻ hờ hững: “Xem ra mới vài ngày ông đã quên mất chủ rồi, thêm mấy ngày nữa, có phải ông sẽ cắn người luôn không?”
“Không, không, không…” Bàng Hồng hoảng loạn xua tay không ngừng, sợ tới nỗi toát mồ hôi lạnh, ông ta nói: “Cậu Thẩm, mời đi theo tôi!”
Nhìn thấy thái độ hèn mọn của Bàng Hồng, vài nhân viên bảo vệ lập tức trố mắt đứng nhìn.
Thằng nhóc này là ai có thể khiến chủ tịch hiện tại của tập đoàn Bàng thị sợ hãi như vậy!
Nhìn Bàng Hồng dẫn Thẩm Lãng vào công ty, thậm chí còn khom người đi theo phía sau Thẩm Lãng, trông có vẻ rất giống chân sai vặt!
“Thằng nhóc này là ai? Là người có địa vị cao hơn chủ tịch Bàng thị của chúng ta sao?”
“Mẹ kiếp, lần này tiêu rồi! Chúng ta đắc tội nhân vật lớn rồi!
“Làm sao bây giờ? Chúng ta nên làm gì bây giờ?”
Những nhân viên bảo vệ sợ tới nỗi mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, sắc mặt bối rối, trên mặt từng người không còn nét kiêu ngạo như vừa rồi!
Bọn họ nằm mơ cũng thật không ngờ, người trẻ tuổi trông có vẻ tầm thường lại lợi hại như vậy.
Phòng làm việc chủ tịch tập đoàn Bàng thị.
Bàng Hồng nơm nớp lo sợ đứng ở sau lưng Thẩm Lãng.
Người khác không biết Thẩm Lãng lợi hại như thế nào, nhưng ông ta biết rõ, đồng thời còn ấn tượng sâu sắc!
“Cậu Thẩm, sao cậu tới…”
Bốp!
Lời chưa nói hết, Thẩm Lãng đã đá lên người Bàng Hồng.
Nói gì đi nữa, Bàng Hồng cũng có ít võ công.


Mặc dù Thẩm Lãng không đá mạnh, nhưng ông ta vẫn quỳ trên mặt đất.
“Sau này gặp tôi phải gọi là ông chủ!” Thẩm Lãng lạnh lùng ra lệnh.
“Dạ… xin lỗi chủ nhân, xin lỗi chủ nhân.” Bàng Hồng hốt hoảng dập đầu đáp.
“Mới vài ngày không gặp, ông dường như đã quên mất thân phận của mình, cái đuôi sắp vểnh lên trời rồi hả?” Thẩm Lãng bình tĩnh hỏi.
“Chủ nhân, tôi biết mình chỉ là con chó của cậu.

Tôi tuyệt đối không dám quên, tuyệt đối không dám!” Nét mặt Bàng Hồng tràn ngập sợ hãi, ông ta đã từng chứng kiến bản lĩnh của Thẩm Lãng.

Trong mắt của Bàng Hồng, anh tựa như ma quỷ!
Ông ta biết, nếu người trẻ tuổi trước mắt này muốn giết ông, ông ta hoàn toàn không có cơ hội phản kháng!
Thẩm Lãng quay người bước tới bên cửa sổ sát đất trong phòng làm việc.
Nhìn nhóm người dưới tòa nhà tập đoàn Bàng thị nhỏ như con kiến, anh nói: “Còn nhớ là tốt rồi, hôm nay có thể ngồi lên vị trí trưởng họ của họ Bàng, xem ra ông cũng khá đấy!”
Thấy Thẩm Lãng đang khen mình, Bàng Hồng hoang mang vội vã gật đầu đáp: “Dạ, phần lớn đều nhờ chủ nhân để Thiền Vân giúp đỡ, tôi mới được như ngày hôm nay.

Sau này, tôi sẽ luôn luôn ghi nhớ thân phận của mình!”
“Nghe nói Thiền Vân muốn rời đi?” Thẩm Lãng chợt hỏi.
“Dạ… Thiền Vân nói ông ta đã hoàn thành nhiệm vụ, không định ở đây thêm nữa, cho nên muốn rời đi!” Bàng Hồng đáp.
“Ha ha.” Thẩm Lãng cười khẩy, giễu cợt nói: “Muốn đi thì cứ đi, tôi thấy ông ta sống đủ rồi, cũng đến lúc nên đi chết!”.


Bình luận

Truyện đang đọc