SIÊU CẤP ĐẠI GIA



Lão Đỗ?
Lão nhân này năm nay tầm bảy mươi tuổi, mái tóc lưa thưa, ánh mắt lại sắc bén như chim ưng, có thể nói là khí tràng bất phàm.

Thẩm Lãng suy nghĩ một chút, liền hiểu rõ vấn đề.

Chỉ là xung quanh có rất nhiều khách hàng khác, không tiện để làm rõ mọi chuyện.

Lão Đỗ vẫn chưa trả lời các ông chủ khác mà đi thẳng đến trước mặt Thẩm Lãng với vẻ mặt rất nghiêm túc.

Vì để chào đón sự xuất hiện của người nào đó, cả tuần này hắn ăn không ngon ngủ không yên, tâm trạng lo lắng nên quyết định đi dạo phố để điều chỉnh lại cảm xúc, ai dè lại bất ngờ gặp phải sự cố này.

Hầu hết các món đồ trang sức bằng ngọc của Flawless Pavillion đều đến từ cửa hàng đồ cổ của Đỗ gia.

Điều này liên quan đến hình tượng của Đỗ gia, Đỗ Kim Thủy phải chịu trách nhiệm quản lý.

Có rất nhiều khách địa phương thấy lão Đỗ ra mặt nên vô thức lùi lại phía sau.

Nghe thiên hạ đồn rằng, Đỗ Kim Thủy là một doanh nhân có ánh hào quang rực rỡ, cực kì có uy tín, lại còn oai phong một cõi trong giới thương nhân ở thành phố Bình An.

Tại thời điểm này, tất cả mọi người đều có chung một suy nghĩ.

Đó là, Thẩm Lãng xong đời rồi!
Hắn dám hủy hoại hình tượng tốt đẹp của công ty mà Đỗ gia gây dựng trước mặt mọi người, thử hỏi Đỗ Kim Thủy sao có thể dễ dàng tha thứ cho hắn được!
Lại nhìn nét mặt của Đỗ Kim Thủy kia, nghiêm túc lạnh lùng, rõ ràng là đã động sát tâm rồi!
Tuy nhiên, sự điềm tĩnh mà Thẩm Lãng biểu hiện ra lúc này lại khiến mọi người ngạc nhiên.

"Tên họ là gì không trọng.

Khi nào nên nói cho ông biết thì tự nhiên tôi sẽ nói với ông thôi." Thẩm Lãng hờ hững nói.
Lời này vừa thốt ra, mọi người đều nháo nhào nói rằng, Thẩm Lãng bày ra cái thái độ cà lơ phất phơ thế này quả thật là đang đi tìm đường chết mà.

Nếu bây giờ mà xin tha, có lẽ Đỗ Kim Thủy còn sẽ thủ hạ lưu tình.


Thế nhưng, Thẩm Lãng không những không xin tha mà ngược lại vẫn cứ ung dung.
Ngay khoảnh khắc mọi người đều nín thở chờ Thẩm Lãng bị Đỗ Kim Thủy dạy dỗ, hành động của Đỗ Kim Thủy lại khiến cho những kẻ đang cười vui vẻ trên nỗi đau của người khác phải thất vọng.

"Không sao, nếu không muốn nói thì thôi.

Nhưng tôi có một câu hỏi, làm sao cậu phát hiện ra đồ giả nhanh thế?"
Tuy Đỗ Kim Thủy không tức giận với Thẩm Lãng, nhưng ánh mắt của ông lại sắc bén như ưng.

Thẩm Lãng hờ hững nhìn Đỗ Kim Thủy, cảm thấy người này khá sắc sảo.

Gây tổn hại đến lợi ích của Đỗ gia, theo lý thuyết mà nói thì hẳn sẽ rất tức giận mới phải.

Thế nhưng Đỗ Kim Thủy lại nhẫn nhịn không bạo phát tất nhiên là vì quan tâm đến hình tượng trước mặt công chúng rồi.

Nếu đã như thế thì việc ông ta trút giận lên hắn thật sự là một cách không khôn ngoan.
Đỗ Kim Thủy không hổ là người cầm quyền của Đỗ gia, phong thái này của ông ngay cả Đỗ Thiên Lượng cũng không thể sánh bằng.

"Thì nghe tiếng là biết mà.

Khi chạm ngọc kia rơi xuống đất, tiếng vang rất nặng nề.

Còn nếu là ngọc bích Hòa Điền thì phải phát ra âm thanh thanh thúy." Thẩm Lãng tùy tiện đáp.

Vừa dứt lời, mọi người vây xem không nhịn được nữa mà bắt đầu thảo luận sôi nổi.
"Nói dối.

Nghe âm thanh mà biết được thật giả là điều không đáng tin cậy nhất đó.

Bởi vì sự chênh lệch rất nhỏ nên rất khó để phân biệt được!"
"Ngay cả khi có thể phân biệt được bằng âm thanh nhưng tôi không tin cậu ta thính tai đến vậy đâu."
"Đây không chỉ đơn giản là vấn đề nhĩ lực mà còn cần tốc độ phản ứng cực nhanh nữa.

Miếng chạm ngọc kia rơi vỡ chỉ trong chớp mắt, rất khó để phản ứng kịp."
"Nhìn cậu ta giả vờ thấy ghét chưa kìa, thật sự muốn đánh cho cậu ta một trận quá!"

Người phàm chính là cái đám người thích làm ra vẻ.

Chỉ cần Thẩm Lãng nguyện ý thì ngay cả tiếng nước tiểu cũng còn nghe thấy nữa là, huống chi là miếng ngọc vỡ.

Ngoài ra, trong nhà hắn còn đầy ngọc kia kìa.

Ngay cả cốc đánh răng cũng được chế tác từ ngọc bích Hòa Điền nên từ nhỏ hắn đã đặc biệt nhạy cảm với ngọc.

Mà lúc này, Đỗ Kim Thủy nhìn chằm chằm Thẩm Lãng với ánh mắt nghi hoặc.

Ông tin lời Thẩm Lãng nói, bởi vì trong ánh mắt Thẩm Lãng toát lên vẻ kiên định cùng dửng dưng, không phải là phản ứng của một kẻ nói dối.

Chỉ là, ông đang rất nghi hoặc, tuổi Thẩm Lãng còn trẻ mà lại có nghiên cứu về đồ ngọc như thế, thực lực này chẳng phù hợp chút nào với độ tuổi của cậu ta cả.

"Rốt cuộc cậu ta có lai lịch như thế nào?"
Đỗ Kim Thủy im lặng cảm khái.

Ngay sau đó, ông lại ngẩng đầu lên nhìn Thẩm Lãng: "Đồ giả xuất hiện trong Flawless Pavillion, cửa hàng đồ cổ của Đỗ gia tôi cũng có một phần trách nhiệm, tôi sẵn sàng gánh vác, cứ một món hàng giả thì bồi thường lại hai món hàng thật."
Đỗ Kim Thủy rất hiểu lý lẽ, chuyện nhỏ thì nên bỏ qua, lấy đại cục làm trọng.

Nếu đã thành sự thật thì kịp thời đền bù để vãn hồi hình tượng mới là lựa chọn sáng suốt nhất.

Điều này hơi khác so với Đỗ Kim Thủy trong lời đồn.

Hào quang rực rỡ, điều này là không thể nghi ngờ.

Chỉ là ông ta hơi thiếu sự độc đoán, nhưng lại có nhiều hơn tính ổn trọng và khéo đưa đẩy.
Đương nhiên, sủng tôn cuồng ma Đỗ Kim Thủy vẫn chưa hề hay biết cậu trai trẻ đang đứng ngay trước mặt mình đây đã đánh cháu trai ông, bởi vậy mới không bùng nổ đó.

"Vậy thì ông phải bồi thường hơi nhiều đó.

Tôi vừa nhìn qua rồi, trên giá gỗ đàn hương có không ít ngọc bích là đồ giả đâu, có Hàn liêu này, Ngoại Mông liêu này, còn cả Thanh Hải liêu nữa, tổng cộng là 23 món." Thẩm Lãng nói thẳng không hề cố kị.


Những nơi bị tầm mắt hắn lướt qua, đồ giả không món nào lọt khỏi lưới.

Đỗ Kim Thủy nghe vậy, chau mày, sắc mặt lạnh như băng.

Ông cũng khá ngạc nhiên.

Công việc kinh doanh đồ cổ của Đỗ gia vẫn luôn hoạt động tốt, chất lượng được kiểm soát chặt chẽ, không nghĩ tới lần này lại xuất hiện hàng giả, hơn nữa còn rất nhiều!
"Nhóc con, đừng có mà nói nhảm.

Cậu có chắc là còn hàng giả khác trong cửa hàng không?" Đỗ Kim Thủy trầm giọng, hỏi.

"Tất nhiên rồi, một chữ đáng giá ngàn vàng." Thẩm Lãng gật đầu, "Nếu không tin thì ông cứ nhìn thử xem."
Nói rồi, Thẩm Lãng chỉ vào viên ngọc bên trái.

Những vật phẩm bằng ngọc này hầu như đều là hàng giả.

Đừng nhìn vào giá gỗ đàn hương nổi bật kia, những vật phẩm bằng ngọc bày bên trên đều là hàng giả đó.

Đồ cổ này, ngọc này.

Vũng nước này thật sự rất sâu đây.

Một số người không hiểu biết sẽ rất dễ bị mắc mưu.

Ánh mắt Đỗ Kim Thủy sắc bén như câu nhìn chằm chằm vào Thẩm Lãng.
"Nếu đó là sự thật thì tôi sẽ giải quyết một cách công bằng.

Còn nếu là giả, tôi tuyệt đối sẽ không cho phép bất luận kẻ nào nói xấu hình tượng Đỗ gia ta, nếu bịa đặt nói xấu sẽ phải trả cái giá rất đắt đấy."
Thẩm Lãng không sợ nhưng Lâm Nhuyễn Nhuyễn đã rất lo lắng.

Cô nhăn mày, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp căng thẳng.
Thẩm Lãng theo bản năng duỗi tay ra ôm lấy vòng eo thon nhỏ của Lâm Nhuyễn Nhuyễn, để cô dựa gần vào vai mình.

"Đừng nói với vẩn nữa, ông mau vào xem đi!" Thẩm Lãng nói thẳng thừng.

Khí tràng cuồn cuộn dâng lên.

Chỉ là, Thẩm Lãng vẫn đang mạnh mẽ áp chế khí tràng đó.


Hơi thở của hắn có thể nghiền nát mọi người trong nháy mắt, hắn chỉ không muốn gây ra quá nhiều sự chú ý mà thôi.

Đỗ Kim Thủy khẽ thì thầm trong lòng, ông không biết tại sao cơ thể mình lại đột nhiên run rẩy.

Chẳng lẽ là bệnh thấp khớp tái phát?
"Nhìn lão Đỗ tức đến nỗi run hết cả người lên kìa!"
"Lão Đỗ tức giận rồi.

Sao lại có người trơ trẽn như vậy chứ!"
"Thằng nhóc này chắc chắn tiêu đời rồi.

Một khi lão Đỗ phát uy thì cả thành phố Bình An này cũng phải rung chuyển!"
"Các người không hiểu rồi, đây là hơi thở độc hữu cường giả của đại lão đó, tên là Tiger Body Shock!"
Những kẻ xu nịnh này nhanh đến mức Đỗ Kim Thủy cũng sắp tin con mẹ nó rồi...!
Đến lúc thử ngọc, Đỗ Kim Thủy đích thân giám định, Thẩm Lãng đứng ở một bên nhìn.

Trong thâm tâm Đỗ Kim Thủy không tin lời Thẩm Lãng nói.

Nếu vẫn còn hàng giả thì cùng lắm là hai, ba món mà thôi.

Sư phụ giám ngọc (người thẩm định ngọc) nhất thời sơ sẩy cũng không thể tránh khỏi.

Tuy nhiên, không thể nào lên tới 23 món!
Hiện trường có rất nhiều người đang nín thở ngồi chờ Thẩm Lãng bị Đỗ Kim Thủy dạy dỗ cho một bài học.

Đỗ gia ở phương diện đồ cổ rất có căn cơ, sản nghiệp hoàn hảo, làm sao có thể xuất hiện nhiều hàng giả thế được.

Cậu thanh niên này nói hươu nói vượn làm Đỗ Kim Thủy tức giận.

Đỗ Kim Thủy trong lời đồn khi tức giận sẽ thế nào nhỉ? Mọi người đang mong chờ được nhìn xem.

Dù số lượng hàng giả không thiếu một món, dù người trẻ tuổi này nói đúng, nhưng mà, một khi đã đẩy Đỗ gia xuống đài thì tuyệt đối sẽ không có kết cục tốt!
Hai mươi phút sau, cuộc kiểm tra hoàn tất.

"Thằng khốn!"
Mặt Đỗ Kim Thủy căng cứng đầy phẫn nộ..


Bình luận

Truyện đang đọc