SIÊU CẤP ĐẠI GIA



Bởi vì Lý Hoành Đạt đến mà cả hiện trường vô cùng yên lặng, giờ phút này có rất nhiều người ở xung quanh đều nghe thấy được âm thanh mang theo chút ngả ngớn của Tiêu Mỹ.
“Xong rồi.”
“Bên dưới có nhìn thấy không?”
“Đáng đời.”
Tất cả mọi người đều không chút nào đồng cảm với Tiêu Mỹ.

Dù sao thì thường ngày Tiêu Mỹ này hay ỷ vào quan hệ với anh rể mình mà kiêu ngạo hống hách ở chỗ làm.
Thậm chí tất cả các nhiệm vụ của cô ta, cô ta đều dồn hết giao cho họ làm, khiến cho họ tức giận mà không dám lên tiếng.
“Ai đang làm gì ở bên trong vậy?” Lý Hoành Đạt giận tím mặt.
Cốc...!Cốc.
“Ra ngoài nhanh lớn.” Lý Hoành Đạt hung dữ gõ mấy lần lên cửa kính của phòng Tiêu Mỹ.
Trong thời gian làm việc đã lười biếng không làm thì thôi đi, lại còn dám phát sóng trực tiếp.
Loại chuyện này khiến cho Lý Hoành Đạt không thể không tức giận.
Lúc này Tiêu Mỹ ở bên trong quầy nghe thấy tiếng có người gõ cửa sổ, khiến cho cô ta phải tạm thời gián đoạn chương trình phát sóng trực tiếp.

Tiêu Mỹ cả giận kéo tấm màn che lên, bực tức nói với ra bên ngoài cửa sổ: “Anh có thôi đi không, làm ảnh hưởng đến chương trình phát sóng trực tiếp của tôi rồi, anh có biết…”
Trông thấy một đám người đang ở bên ngoài quầy nhìn mình, những lời chưa nói ra Tiêu Mỹ đành nuốt ngược trở lại.
“Cô, cút ra đây cho tôi.” Lý Hoành Đạt chỉ vào Tiêu Mỹ, gằn giọng nói.
Chức vị của Tiêu Mỹ rất thấp, lại vừa mới đến đây không lâu, vốn dĩ chưa từng thấy qua chủ tịch, cũng không biết Lý Hoành Đạt.
Hiện tại chỉ cảm thấy bản thân đang bị một đám người nhìn vào, có chút xấu hổ, lại thấy Lý Hoành Đạt dám quát mình, cho nên cô ta cũng nhất thời nóng nảy, nói: “Anh đang làm cái gì, ở đây quát tháo cái gì, không biết chỗ này là ngân hàng sao?”
Câu này vừa nói ra, vẻ mặt của phó giám đốc biến thành tuyệt vọng, đến cả dũng khí để cầu xin tha thứ cũng không còn nữa rồi.
“Tiêu Mỹ, đây là chủ tịch Hoành Đạt của ngân hàng chúng ta…”, lúc này, một nhân viên ở bên cạnh có lòng tốt nhắc nhở nói.
Nghe thấy như thế, sắc mặt Tiêu Mỹ lập tức biến đổi, so với sắc mặt của phó giám đốc thì cũng không tốt hơn mấy.
“Chủ… Chủ tịch Hoành Đạt, tôi sai rồi, tôi… Tôi không biết là anh…” Tiêu Mỹ run rẩy nói, sợ đến mức phát khóc.
Lý Hoành Đạt hừ lạnh một tiếng, nói với phó giám đốc: “Ông giải thích cho tôi biết một chút, loại người này làm cách nào mà được tuyển vào đây vậy?”
Phó giám đốc cúi đầu, vội vàng giải thích: “Chuyện này… Người này đáng bị sa thải, tôi sẽ sa thải cô ta ngay lập tức, phải… Là do sơ suất của tôi.”
“Chết tiệt.” Lý Hoành Đạt mắng.
Phó giám đốc nghe thấy thế sợ đến mức trực tiếp quỳ bộp một tiếng trên mặt đất, sắc mặt tái nhợt.
“Anh rể… Anh không sao chứ?” Tiêu Mỹ thấy phó giám đốc ngã xuống trên đất liền vội vàng tiến lên định đỡ anh ta dậy.
Mà cách xưng hô này ngay lập tức làm lộ ra mối quan hệ của hai người.


Thẩm Lãng không cần nói ra, Lý Hoành Đạt cũng đã hiểu rõ được tình hình rồi.
“Được lắm, hóa ra là dựa vào quan hệ.

Lá gan của ông cũng lớn lắm, ở công ty dám làm những chuyện thế này, ông làm như thế này là không muốn sống nữa chứ gì?” Lý Hoành Đạt lạnh giọng nói.
Phó giám đốc đẩy Tiêu Mỹ ra, ngã nhào tới trước mặt Lý Hoành Đạt, vẻ mặt hoảng hốt nói: “Chủ tịch Hoành Đạt, anh nghe tôi nói, chuyện này là do vợ tôi ép buộc, nếu không sắp xếp công việc cho cô ta, mụ quỷ dạ xoa kia sẽ ly hôn với tôi, đòi chia tài sản với tôi.

Nếu không làm sao tôi dám đưa loại người ngu xuẩn này vào ngân hàng làm việc được cơ chứ…”
Nghe thấy lời giải thích của phó giám đốc, mọi người xung quanh bắt đầu ồn ào.
“Không nhìn ra lại bị vợ quản nghiêm như thế.”
“Tôi nói mà, bảo sao ông ta sợ Tiêu Mỹ như vậy.”
“Giờ thì tốt rồi, vì một kẻ sao chổi mà mất cả công việc.”
Ai nấy đều nghị luận bàn tán.
“Cút, ông lớn gan thật đấy.


Hôm nay là một cô em vợ, ngày mai có phải lại thêm một cậu em vợ của ông không, ngày kia vợ ông cũng đến luôn, có phải cái ngân hàng này thành của nhà ông luôn không?” Lý Hoành Đạt nói xong, một cước đá văng phó giám đốc.
Mà lúc này Tiêu Mỹ nghe thấy anh rể xúc phạm mình và chị gái như thế, trong lòng cũng nổi nóng, chỉ vào phó giám đốc nói: “Được lắm Lưu Nguyên Trung, anh conf dám nói chị tôi là quỷ dạ xoa, dám nói tôi ngu xuẩn.

Trở về tôi sẽ bảo chị tôi ly hôn với ông.”
Đối với Lý Hoành Đạt, Lưu Nguyên Trung không dám vô lễ một chút, nhưng với cô em vợ ở trước mặt không biết tốt xấu lại còn dám uy hiếp mình như thế này, dù là Bồ Tát cũng phải tức giận, huống hồ gì là một người đàn ông trung niên.
Lưu Nguyên Trung đứng dậy soạt một cái, một bước xông tới trước mặt Tiêu Mỹ, nắm lấy tóc Tiêu Mỹ trực tiếp cho cô ta một bạt tai.
“Mẹ nó, hôm nay tôi sẽ ly hôn, cũng sẽ giết chết đồ sao chổi như cô.

Nếu không phải do cô, tôi sẽ có ngày hôm nay sao?” Lưu Nguyên Trung nghiến răng nghiến lợi nói.
“Lưu Nguyên Trung, anh điên rồi, vì một công việc tồi tệ thôi mà anh dám đánh tôi? Buông tôi ra…” Tiêu Mỹ liều mạng giãy dụa.
Đối với cô ta mà nói chuyện này cùng lắm chỉ là mất thể diện ở nơi làm việc, vốn dĩ không thể hiểu được công việc này có ý nghĩa như thế nào đối với một người đã có tuổi như Lưu Nguyên Trung.
“Tôi sẽ giết cô, đồ đàn bà đần độn, cô làm hại tôi ra nông nỗi này, vẫn còn cứng mồm nói.” Nói xong, hai mắt Lưu Nguyên Trung đỏ vằn tơ máu, ông ta nắm lấy tóc Tiêu Mỹ hướng về phía mặt đá cẩm thạch của quầy mà đập bốp bốp bốp.
“A… Giết người rồi…”
Sau hai cú đập liên tiếp, Tiêu Mỹ vốn còn đang giãy dụa, trong nháy mắt không có bất cứ phản kháng nào nữa, trên trán chảy ra một dòng máu tươi.
Mọi người đều nhìn thấy cảnh này thế nhưng không ai tiến lên ngăn cản, ở trong mắt họ, đây là do Tiêu Mỹ tự gieo gió gặt bão mà thôi.
Một lúc sau, Lý Hoành Đạt mới gọi bảo vệ tới, kéo hai người họ ra ngoài, dù sao nếu để xảy ra chết người trong ngân hàng cũng sẽ rất phiền phức.

Sau khi lôi hai người ra ngoài, Lý Hoành Đạt giải tán mọi người.
“Anh Thẩm Lãng, thực sự xin lỗi về chuyện này, là do tôi quản lý kém cỏi, về sau tôi nhất định sẽ tăng cường việc giám sát.” Lý Hoành Đạt bày vẻ mặt áy náy đứng trước mặt Thẩm Lãng.
Mà cảnh tượng này bị những nhân viên khác nhìn thấy, họ lập tức xì xào bàn tán về thân phận của Thẩm Lãng.
Chủ tịch đích thân nói lời xin lỗi, người cũng đã đuổi đi rồi, lửa giận trong lòng Thẩm Lãng cũng biến mất, lấy ra một tấm thẻ ngân hàng đập vào trước ngực Lý Hoành Đạt nói: “Lấy cho tôi ba trăm năm mươi triệu, chuyện ngày hôm nay tôi sẽ bỏ qua.”
Lý Hoành Đạt không ngờ Thẩm Lãng sẽ tha cho anh ta nhanh như vậy, trong lúc nhất thời chưa phản ứng lại.
“Thế nào, tôi có cần phải đi xếp hàng nữa không?” Thẩm Lãng nói.
Lý Hoành Đạt vội vàng tươi cười, liên tục lắc đầu nói: “Không cần… Không cần, anh Thẩm Lãng nói đùa rồi, với thân phận của anh, làm sao lại phải xếp hàng.

Chúng ta vào trong phòng VIP, đích thân tôi xử lý giúp anh.”
Vào trong phòng VIP, chủ tịch Lý căn dặn người mang trà và hoa quả vào, tự mình cẩn thận cầm tấm thẻ lên bắt đầu làm việc.
Buồn cười chính là, cảnh tượng trước mắt này vừa vặn đúng như lời nói của Thẩm Lãng, chủ tịch ngân hàng tự mình làm việc cho anh ta.
Chỉ là Tiêu Mỹ không thể nhìn thấy được cảnh này, nhưng trong lòng cô ta giờ phút này hẳn đang rất hối hận.
“Anh Thẩm, đây là ba trăm năm mươi triệu và thẻ của anh.” Lý Hoành Đạt giơ hai tay kính cẩn đưa tấm thẻ và đống tiền mặt đặt ở trước mặt Thẩm Lãng.
Thấy không tới năm phút đã xử lý xong, Thẩm Lãng không khỏi cười lạnh: “Nếu mỗi lần đều do anh tới xử lý công việc giúp tôi, tôi nghĩ sau này sẽ không cần phải phiền phức như vậy nữa đâu nhỉ.”
Vốn dĩ chỉ là một câu nói đùa, thế nhưng nghe xong Lý Hoành Đạt vội vàng gật đầu lia lịa, nói: “Được được, nếu anh Thẩm coi trọng tôi, sau này có chuyện gì cứ gọi điện trực tiếp cho tôi, bất cứ lúc nào tôi cũng sẽ có mặt.”.


Bình luận

Truyện đang đọc