SIÊU CẤP ĐẠI GIA



Sắc mặt Khổng Dương đỏ bừng, tay nắm chặt thành nắm đấm giống như bất cứ lúc nào cũng có thể đấm Thẩm Lãng.
Mà vẻ mặt Thẩm Lãng lại lạnh nhạt, chỉ cần Khổng Dương dám ra tay, hôm nay anh cũng không ngại làm cho Khổng Dương trở thành một người tàn phế.
Ngay sau đó có một âm thanh mạnh mẽ truyền đến từ phía sau hai người.
“Hôm nay tới đây đều là khách của nhà Âu Dương tôi, hy vọng hai vị có thể cho tôi chút mặt mũi.”
Lời vừa dứt liền có một người đàn ông trung niên thân hình mập mạp đi tới trước mặt Thẩm Lãng và Khổng Dương.
Người này chính là chủ của nhà Âu Dương một trong mười nhà giàu có nhất Kinh Đô - Âu Dương Quang Viễn.
“Bác Âu Dương, thằng nhóc này cũng không phải là bác mời tới chứ.” Khổng Dương chỉ vào Thẩm Lãng nói.
Âu Dương Quang Viễn nhìn Thẩm Lãng rồi gật gật đầu với anh, sau đó liền nói với Khổng Dương: “Anh ta là người do cô Mộc Hồng Diệp đưa tới đây tự nhiên cũng coi như là khách của tôi, điều đó không phải cậu Khổng không nhìn ra chứ.”
Mặt mũi của Âu Dương Quang Viễn.

Khổng Dương vẫn không thể không bận tâm.

Anh ta hừ lạnh một tiếng sau đó trừng mắt liếc nhìn Thẩm Lãng một cái sau đó liền quay người rời đi.
Khổng Dương đi rồi Âu Dương Quang Viễn liền quay ra đón tiếp Mộc Hồng Diệp: “Cô Mộc, xin hỏi vanh này là ai.”

Mộc Hồng Diệp mỉm cười nhìn Thẩm Lãng nói: “Vị này chính là cậu chủ của nhà chúng tôi, Thẩm Lãng.”
Âu Dương Quang Viễn Nhất thời sửng sốt, trong lòng lại vô cùng khiếp sợ.
Ở Kinh Đô nhà họ Âu Dương là một gia tộc lâu đời cho nên Âu Dương Quang Viễn biết rất nhiều chuyện mà người thường không biết, còn có những chuyện về gia tộc tàn nhẫn!
Mà về Mộc Hồng Diệp - người nắm quyền tư bản Thiên Mạc, vẫn nghe đồn sau lưng còn có một gia tộc tàn nhẫn, hiện giờ có thể làm cho Mộc Hồng Diệp gọi là cũng chủ thì cũng sợ là người của gia tộc tàn nhẫn này.

Nghĩ đến đây Âu Dương Quang Viễn liền vội vàng khom người vươn tay ra với Thẩm Lãng nói: “Thất lễ thất lễ… không nghĩ tới cậu Thẩm thế mà lại đến buổi tiệc từ thiện, thật sự làm cho nhà Âu Dương hèn mọn này thật là vẻ vang.”
Thẩm Lãng mỉm cười, lễ phép vươn tay ra nắm tay Âu Dương Quang Viễn một chút.
Mà mọi người ở một bên thấy Âu Dương Quang Viễn giờ phút này lại cung kính với một người xa lạ trong lòng không khỏi có chút kinh ngạc.
“Thằng nhóc này có cái gì mà có thể làm cho chủ nhân của nhà Âu Dương cung kính như vậy.”
“Chứ không phải là chiếm lấy ánh sáng của Mộc Hồng Diệp sao?”
“Cũng không hẳn là như thế, đối với Mộc Hồng Diệp chủ nhân nhà Âu Dương cũng không có cung kính như vậy.”
Mọi người bên này đều đang tiến hành suy đoán thân phận của Thẩm Lãng, nhưng một lúc lâu sau cũng không có kết quả…
Sau khi Âu Dương Quang Viễn sắp xếp cho Thẩm Lãng và Mộc Hồng Diệp ngồi xuống thì buổi tiệc từ thiện tối nay cũng nhanh chóng mở màn.
“Cảm ơn các ông chủ đã đến đây, hôm nay tôi làm chủ trì ở đây cảm thấy vô cùng vinh hạnh…”
Người phụ trách chủ trì bắt đầu điều khiển chương trình, lúc này đang đứng ở trên bục nói xong mấy lời chào hỏi liền bắt đầu đưa món đồ đầu tiên của hôm nay lên.

Sơn cư đồ!
Loại đồ vật như thế này đối với Thẩm Lãng cũng không có ý nghĩa gì lớn, cũng không khơi được hứng thú của anh.
Nhưng bộ dạng Mộc Hồng Diệp khi nhìn thấy sơn cư đồ trên sân khấu lại vô cùng đăm chiêu.
“Thế nào, em cảm thấy hứng thú với bức tranh này sao?” Thẩm Lãng hỏi nhỏ Mộc Hồng Diệp.
Mộc Hồng Diệp lắc lắc đầu nói: “Chỉ là cảm thấy quen mắt thôi, anh không thấy là bức tranh này cùng với bức tranh ở biệt thự trên núi Thiên Vân rất giống nhau hay sao?
Trong lòng Thẩm Lãng âm thầm cười khổ.
Sơn cư đồ trước mắt chúng ta chỉ là bức tranh mô phỏng của thời nhà Thanh, còn bức sơn cư đồ thật ở thời nhà Tống được treo trong biệt thự trên núi Thiên Vân.

Nó được Thần Lãng mua lại từ ông Thôi khi ông sửa sang biệt thự.
Tuy rằng cả hai đều là bức tranh cổ, nhưng giá cả lại cách biệt một trời một vực, giá trị của cặp tranh treo trong biệt thự trên núi Thiên Vân cao gấp hàng trăm lần đồ mô phỏng của thời nhà Thanh.
“Không cần nhìn, đây là đồ mô phỏng…” Thẩm Lãng cười cười nói với Mộc Hồng Diệp.
Tuy rằng giọng nói của Thẩm Lãng không lớn nhưng một người trung niên ở bên cạnh vẫn nghe được.
“Thằng nhóc này, cậu không hiểu thì đừng có nói hưu nói vượn ở đây.


Sơn cư đồ này chính là nhà Âu Dương bỏ rất nhiều tiền mới làm ra đó.” Người trung niên khinh thường nói, ngữ khí đối với Thẩm Lãng vô cùng bất mãn.
“Đồ dởm chính là đồ dởm, dùng nhiều tiền đến đâu cũng chỉ là đồ mô phỏng, bức tranh thật sự là của nhà Tống chứ không phải nhà Thanh.” Thẩm Lãng thản nhiên giải thích.
Nghe nói như thế, người trung niên nhịn không được bật cười, nói: “Cậu còn trẻ như thế mà có thể khoe khoang như vậy, tôi nghiên cứu tranh cổ hơn mười năm mà tới bây giờ chưa từng nghe qua sơn cư đồ của nhà Tống.”
“Khụ… không biết có tội, xem ra mười mấy năm nay ông cũng chỉ nghiên cứu được đến đó…” Thẩm Lãng thở dài.
“Cậu.” Người đàn ông trung niên tức giận chỉ vào Thẩm Lãng muốn mắng anh nhưng lại nghĩ đến đây là buổi tiệc từ thiện của nhà Âu Dương nên liền nhịn xuống.
Chỉ chốc lát sơn cư đồ với giá 35 tỷ được một ông chủ mua được.
“Chúc mừng ông chủ Kim có được sơn cư đồ, cũng cảm ơn đóng góp của ông chủ Kim với sự nghiệp từ thiện.” Người chủ trì nói xong ông chủ mua được bức tranh kia liền đứng dậy vẫy vẫy tay chào hỏi mọi người.
Cơ hội để lộ mặt trong bữa tiệc kiểu này đã được ông ta mua với giá 35 tỷ nên ông ta đương nhiên không thể bỏ qua được.
“Từ từ.” Ngay lúc người chủ trì chuẩn bị giời thiệu món đồ tiếp theo người đàn ông trung niên vừa rồi đột nhiên đứng dậy hô lên.
Mọi người kinh ngạc đều nhìn về phía bên này.
Người chủ trì cũng ngơ ngác nhưng nhanh chóng phản ứng lại hỏi người đàn ông trung niên: “Ông chủ Phùng có chuyện gì sao?”
Lúc này Phùng Tranh cảm nhận được ánh mắt của mọi người vẻ mặt không có gì khẩn trương ngược lại còn rất đắc ý, là một bộ dáng hưởng thụ.”
Phùng Tranh hắng giọng nói: “Vừa rồi lúc Sơn cư đồ được mang ra bán đấu giá, chàng trai trẻ bên cạnh tôi nói rằng Sơn cư đồ này là mô phỏng.

Phùng Tranh tôi tài mọn hiểu ít cho nên muốn để cho mọi người cùng thưởng thức, nếu nó thật sự là mô phỏng theo thì chuyện này có sẽ ồn ào lớn như thế nào chứ.
Lời này vừa nói ra cả hội trường đều ồ lên.
“Nói giỡn cái gì vậy, còn nói mô phỏng theo, chẳng lẽ nhà Âu Dương lại mang một đồ mô phỏng ra hay sao?”

“Thằng nhóc này thật là không biết sống chết.”
“Cậu ta có biết sơn cư đồ là cái gì không.”
Trong hiện trường trở nên hỗn loạn, không khống chế được.
Sắc mặt Âu Dương Quang Viễn liền trầm xuống, phải biết rằng nếu đồ buổi đấu giá bán ra là đồ mô phỏng chuyện này đối với danh tiếng nhà Âu Dương là một tổn thất vô cùng nặng nề.
“Mọi người cứ yên tâm, không nên náo loạn, trước tiên mọi người hãy im lặng, chúng ta cùng nghe một chút xem anh Thẩm đây nói như thế nào.” Người chủ trì nói.
Nhất thời Thẩm Lãng liền trở thành tiêu điểm trong miệng quần chúng ăn dưa, ngay cả Thẩm Lãng cũng không nghĩ tới Phùng Tranh này sẽ đem mọi chuyện nói ra như vậy.
“Thằng nhóc này, cậu nhanh chóng giải thích một chút đi, vừa lúc đề tôi xem xem cậu bác học tài giỏi như thế nào.” Phùng Tranh khiêu khích Thẩm Lãng.
Tâm tư của Phùng Tranh, Thẩm Lãng cũng coi như đã nhìn rồi.

Loại hành vi tiểu nhân này thật sự làm cho người ta ghê tởm.
Thẩm Lãng mỉm cười đứng dậy tiếp nhận microphone từ người chủ trì rồi nói: “Bức tranh này vốn là do Thích An đại sư thời Tống vẽ, còn đây là bản sao của hậu duệ đời nhà Thanh, bức tranh của Võ Đan trong triều đại nhà Thanh!"
Nghe được lời giải thích của Thẩm Lãng hội trường lại rơi vào tình trạng hỗn loạn, tiếng nghị luận trong đó còn kèm theo không ít tiếng cười nhạo.
“Thằng nhóc này sao có thể nói hưu nói vượn như vậy chứ…”
" Vào thời nhà Tống, ai mà không biết rằng bức sơn cư đồ bắt đầu từ Võ Đan, đại sư của nhà Thanh, thật là vô nghĩa! "
“Ha ha…xong rồi, tôi thấy hôm nay thằng nhóc này khó mà ra khỏi được nơi này, chủ nhân của nhà Âu Dương chắc sẽ lột da cậu ta ra.”.


Bình luận

Truyện đang đọc