SIÊU CẤP THIẾU GIA



Trước mắt là một chiếc Bentley Mulsanne.
Biển số xe cũng rất ư là giật gân, con số 54321 chình ình trên đó, ngược hẳn với chiếc Hummer kia.
Tưởng Phi Hổ không biết đây có phải sự trùng hợp ngẫu nhiên hay không nhưng cái biển số này đúng là quá kinh dị rồi.
Chuyện khiến người ta kinh ngạc hơn còn ở phía sau.
Một người đàn ông trẻ tuổi chột mắt bước ra từ chiếc Bentley Mulsanne.
Trong tay gã bưng một ly ô mai ướp lạnh, đi đường thì khập khiễng không vững, có khi gió thổi qua là gã bay đi luôn không chừng.
Người xem xung quanh thấy gã chột này thì theo bản năng lùi về sau.
Đây là tên hề nào vậy? Đã chột mắt mà lại còn đi cà nhắc nữa chứ?
Mọi người đều xì xào suy đoán thân phận gã đàn ông này, dù sao người có thể lái chiếc Bentley Mulsanne kia thì chắc chắn không đơn giản.
“Xin lỗi ông trẻ, vì thay đổi quần áo nên chậm trễ chút thời gian ạ.” Gã chột mắt cúi đầu cung kính nói với Thẩm Lãng.
Đúng lúc này, một thanh niên nữa từ trên chiếc Bentley bước xuống, trong tay cũng cầm ly nước y chang gã chột mắt kia.
Người này không chột nhưng trên mặt lại có một vết sẹo dài một gang tay trông vô cùng bắt mắt.


Nếu nhìn thoạt qua sẽ nghĩ đó là hình xăm nhưng thật ra lại không phải, vì thế nên khiến người ta cảm giác vô cùng kỳ dị.
Những người xung quanh lại không thể bình tĩnh được, sao dạo này chui ra thêm nhiều tên hề quá vậy?
“Ông trẻ, tôi tới trễ nhưng có mang đến một ly nước dưa hấu cho anh đây.”
Giờ phút này, tất cả những người ở đây đều khiếp sợ trước cảnh tượng xảy ra trước mắt.

Đây là phần mềm giao đồ ăn nào vậy? Có thể sử dụng xe Bentley giao hàng luôn à? Hơn nữa còn được đối xử như ông nội nữa?
Chỉ thấy Thẩm Lãng đưa tay nhận lấy, uống một ngụm ly nước ép dưa hấu tươi mát kia, sau đó thở ra một cách sảng khoái.
“Ôi… sảng khoái thật đấy!”
Uống một ly nước mát lạnh dưới trời nắng gay gắt đúng là được giải nhiệt.
Người có thể sai kẻ khác lái Bentley đưa đồ uống tới đây, suốt cả quá trình giống như đang hưởng thụ đãi ngộ của người hầu Philippines thì càng trâu bò hơn nữa!
Thế nhưng có chỗ khủng khiếp hơn mà những người tại đây chưa biết.
Phải biết rằng, “gã chột mắt” và “mặt sẹo” lần lượt chính là cậu hai và cậu ba của nhà họ Đỗ!
Có thể khiến hai người kiêu ngạo điên rồ ở thành phố Bình An này giao đồ uống lạnh cho, thử hỏi trên toàn thành phố có mấy người làm được điều đó?!
“Cẩu Đản, Cẩu Thặng, vừa nãy người này nói hai cậu muốn ăn tươi nuốt sống tôi.” Thẩm Lãng hớp một ngụm nước dưa hấu, ung dung liếc mắt nhìn Tưởng Phi Hổ.
Trong lòng anh ta run rẩy, hoảng sợ ngẩng đầu lên nhìn Đỗ Thiên Minh và Đỗ Thiên Lượng.
“Anh… các anh là…”
Tưởng Phi Hổ càng nhìn càng thấy quen, tuy Đỗ Thiên Minh bị chột, còn Đỗ Thiên Lượng có một vết sẹo dài một gang tay trên mặt nhưng đến gần nhìn thì vẫn có thể nhận ra đây đúng là hai cậu chủ của nhà họ Đỗ.
Chỉ là cái tên… Cẩu Đản, Cẩu Thặng kia là thế nào?
Trong lòng Tưởng Phi Hổ thầm kêu không ổn, lập tức trở nên hoảng sợ bất an.
Phải biết một điều là Đỗ Thiên Minh và Đỗ Thiên Lượng là loại người hung ác nhất thành phố Bình An này!
Nhà họ Đỗ ở phía sau đã khống chế toàn bộ thành phố buôn bán sầm uất này rồi, tài sản và thế lực của gia tộc này đều đứng trong top ba ở thành phố Bình An.
Hơn nữa hai anh em này thường kéo bè kéo phái ở thành phố Bình An, chuyện xấu nào cũng làm, ngang ngược càn rỡ hết sức.
Tưởng Phi Hổ nghĩ anh ta đã điên rồ lắm rồi nhưng so với hai anh em họ Đỗ kia thì đúng là gặp phải dân chơi thứ thiệt!
Thế nhưng cuồng vọng như hai anh em họ Đỗ mà cũng có lúc cúi đầu với người khác như thế!
Mà người này lại vừa nảy sinh xung đột với anh ta mới ghê!
“Ông trẻ, chuyện này cứ giao cho Hừng Đông đến xử lý đi, tôi biết rõ người tên Tưởng Phi Hổ này, anh ta là ông chủ của công ty vệ sĩ Hỏa Thuẫn.

Năm ngoái nhà tôi có mướn vệ sĩ ở đó, không ngờ bây giờ lại phải giải quyết một cách bất nhã như vậy.”

Nói xong, Đỗ Thiên Minh lập tức lấy ra một cây dù bung ra che đi ánh nắng chói chang cho Thẩm Lãng.
Lúc cây dù bung ra, cơ thể Tưởng Phi Hổ khẽ run rẩy.
Cô gái lái Porsche kia đúng là không biết thức thời, vào lúc này cô ta lại bày ra vẻ mặt chanh chua lớn lối nói: “Bạn tôi nhất định sẽ giết chết các người, chờ đó cho tôi.

Tôi nhất định không bỏ qua chuyện này đâu, chờ bạn tôi qua đợt bận bịu này thì mấy người lập tức xong đời!”
Tưởng Phi Hổ nghe thấy những lời của người tàn độc của vợ mình thì càng đau đầu hơn nữa!
“Đồ phụ nữ ngu ngốc không nhìn rõ tình hình, hai anh em nhà họ Đỗ còn làm đàn em của người ta, điều này đồng nghĩa với việc thân phận người đó rất tôn quý.

Lựa chọn sáng suốt nhất lúc này là nhận sai, nếu như uy hiếp đối phương thì chính là đang đùa với lửa đấy!”
Tưởng Phi Hổ thầm mắng vợ mình, anh ta sắp bị người phụ nữ này hại chết rồi, hận không để đi lên đạp cho cô ta hai cước.
Lúc này, Thẩm Lãng cũng không nhìn cô gái Porsche kia, anh phớt lờ cô ta luôn.
Thẩm Lãng lạnh lùng nói: “Tôi muốn cô ta suốt đời này không thể lái xe được nữa!” Nói xong, anh uống hết ly nước dưa hấu rồi nhẹ nhàng ném qua một bên.
Chiếc ly vẽ một đường vòng cung tuyệt đẹp rồi bay vào sọt rác.
Cái chiêu chim công khoe đuôi này tuyệt không thể tả, đáng tiếc là ở đây không có ai biết được điều này.
Vẻ mặt Đỗ Thiên Minh sùng bái, gã đứng phía sau Thẩm Lãng như một đàn em si mê mà bung dù vì anh.
Thẩm Lãng cầm ly nước ô mai bước lên chiếc Hummer, sau nói khoát tay nói với Đỗ Thiên Minh: “Cẩu Thặng, mai gặp lại ở trường.”
Đỗ Thiên Minh cười ngượng ngùng, trong lòng tự nhủ đây là một bước tiến lớn.
Khi gã nhìn cơ thể ục ịch béo ị của em trai mình trở nên rắn chắc mạnh mẽ thì lập tức cảm thấy thoải mái.
“Mình muốn cố gắng trở nên mạnh mẽ giống ông trẻ!” Đỗ Thiên Minh thầm thề trong lòng.
Lúc này, tâm trạng của những người vây xem đã trở nên bình tĩnh lại, cảnh tượng xảy ra vừa rồi đúng là không thể tin được.
Lúc đầu cứ tưởng là mèo bệnh, hóa ra lại là hổ dữ, ngay cả anh em họ Đỗ cũng bị anh thu phục.
Đây có còn là người không?!
Thẩm Lãng lái chiếc Hummer rời đi, chạy quanh nội thành một vòng sau đó về nhà đánh một giấc.
Trong lúc hóng gió anh làm hai chuyện.
Chuyện thứ nhất là hàn huyên đôi câu với Mộc Hồng Diệp, tiến thêm một bước hỏi thăm về tình hình công ty bất động sản Thiên Lợi hiện nay và ông trùm giấu mặt saulưng.
Chuyện thứ hai là hẹn gặp Ngô Minh Huy vào ngày mai để tiến hành trao đổi công việc, triệt để khống chế bất động sản Minh Huy trong lòng bàn tay.
Thẩm Lãng đánh một vòng rồi chuẩn bị về khu dân cư Vân Thủy Sơn nghỉ ngơi.

Đúng lúc này, Tống Tri Viễn lại gọi đến, vốn dĩ anh không muốn tiếp nhưng cuối cùng vẫn phải nhấc máy lên.
Lão già không lo trông tiệm mà cứ quấy rối anh cả ngày, thật phiền đấy.
Thẩm Lãng nhớ ông ấy đã giúp anh nhiều lần nhưng không chỉ để trả nhân tình, thế nên anh cũng dần dần xem ông ấy là bạn.

“Thẩm Lãng à, tối nay cháu gái nhà tôi đến karaoke chơi với bạn bè, tôi có hơi lo lắng cho an toàn của nó nên mong cậu giúp đỡ chăm sóc cho con bé nhé.”
Tống Tri Viễn cố ý làm như vậy, tạo cơ hội cho cháu gái và Thẩm Lãng ở bên nhau.
Mấy hôm trước, ông ấy đã được cảm thụ kiến thức cao thâm về thư pháp cũng như tài ăn nói của Thẩm Lãng nên càng hy vọng anh có thể làm cháu rể của nhà họ Tống.
Chẳng qua cháu gái Tống Từ của ông lại rất bài xích Thẩm Lãng, khó mà phát hiện được ưu điểm của anh, bởi thế nên lúc cần thì phải tạo ra cơ hội cho hai người trẻ tuổi.
“Bác Tống à, cháu định đi cắt tóc, nhờ người của bác làm vệ sĩ giùm được không?” Thẩm Lãng viện cớ, anh cũng không muốn ở chung với Tống Từ.
Tính tình cô nàng này quá nóng nảy, hơn nữa lại nhìn anh không vừa mắt.

Ngoại trừ lớn lên xinh đẹp, dáng người nóng bỏng ra thì thật sự không nhìn ra được cô có ưu điểm gì.
“Tiếc thật, vệ sĩ nhà tôi tạm thời có việc về nhà ông bà.

Cậu cứ qua đi, sau đó tôi sẽ sắp xếp một nhà thiết kế cho cậu.” Tống Tri Viễn tìm bừa một lý do.
“Chuyện này hơi phiền phức.” Thẩm Lãng không quyết định.
“Thẩm Lãng, cậu đừng có áp lực, thân phận chênh lệch không phải là mấu chốt.

Cháu gái nhà tôi tuy có hơi điêu ngoa tùy hứng một chút nhưng tính nó không xấu, nếu biết cách thì rất dễ ở chung với nó.”
Tống Tri Viễn một lòng muốn kéo Thẩm Lãng về làm cháu rể, đồng thời cũng hy vọng anh không vì thân phận của mình mà tự ti.
Nhưng Thẩm Lãng lại áp lực!
Chỉ cần anh cam tâm tình nguyện thì cưa đổ tiểu quỷ Tống Từ này chỉ trong vài phút thôi đấy!.


Bình luận

Truyện đang đọc