SIÊU CẤP THIẾU GIA



Đó không phải là xe điện, mà là một chiếc Bentley Mulsanne.

Biển số xe cũng rất bất thường - 54321.
Chủ tiệm vàng cũng không dám bất kính với Thẩm Lãng, chỉ mỗi biển số xe thôi mà đã khiến ông ta sợ tới mức không thở nổi.
Thế nhưng ông ta lại cảm thấy thái độ của Thẩm Lãng rất lễ độ, không giống mấy người nhà giàu trong trí tưởng tượng của mình.
Lúc này, Từ Giang nhìn bóng lưng đi xa của Thẩm Lãng, lắc đầu nói: “Chắc chắn là lái xe điện giao đồ ăn, nếu cứ tiếp tục như vậy thì chỉ e là Tiểu Thẩm không giữ nổi bạn gái nữa.

Nhưng đây là hiện thực, không có bối cảnh thì rất khó sinh tồn ở chốn thành thị này.

Còn về chuyện Tiểu Thẩm nói gây dựng sự nghiệp, nghe cứ như chuyện nghìn lẻ một đêm vậy, không thể tin được.

Mình đã cho cậu ấy một cơ hội rồi, không muốn nắm bắt lấy thì mình cũng không ép buộc, hy vọng cậu ấy sẽ sống tốt hơn!”
Từ Giang than ngắn thở dài, ông ấy thật sự lo lắng cho tiền đồ của Thẩm Lãng.

Lúc trước, ông ấy luôn hết lòng chỉ dẫn mấy nhân viên làm công trong tiệm của mình.

Trong đó có hai người đã vào làm bảo vệ trong công ty bất động sản Minh Huy, cũng có người nhanh như chớp lên chức Đội trưởng Bảo vệ.

Ở thành phố Bình An, Bất động sản Minh Huy là công ty dẫn đầu trong giới này, có thể leo đến chức Đội trưởng Bảo vệ thì cũng xem như có chút thành tựu.
Chẳng qua là lúc trước ông ấy xem trọng Thẩm Lãng, nhưng anh vẫn bình chân như vại, không có chí tiến thủ.

Bây giờ lại mang theo cô bạn gái nhỏ ăn quán lề đường, hai bàn tay trắng mà khoác lác muốn gây dựng sự nghiệp.

Chuyện phi thực tế như thế thật khiến ông ấy vô cùng thất vọng!
“Đời này cũng chỉ mong Tiểu Thẩm sớm ngày quay đầu lại, đừng có mơ mộng hão huyền đòi gây dựng sự nghiệp nữa!” Từ Giang nhỏ giọng nói, sau đó quay người rời khỏi đây.
Mà ông chủ tiệm vàng lại mang vẻ mặt nghi hoặc nhìn Từ Giang, trong lòng thầm chửi tục một câu.

Đúng là điên rồ mà, người đã đẹp trai mà còn lái Bentley Mulsanne, ngay cả biển số xe cũng không bình thường như thế!
Mặc dù chiếc Bentley kia không phải của Thẩm Lãng, nhưng xe của anh còn cao cấp hơn nữa.

Ngay cả một số sản nghiệp của nhà họ Đỗ này cũng do anh đứng tên.
Lúc Thẩm Lãng lái xe trở về thì phát hiện Từ Giang đã rời đi rồi, vốn anh muốn nói chuyện một chút với ông ấy, nhưng đành phải để lần sau vậy.
Thế là Thẩm Lãng lại ngồi xuống tiếp tục ăn xiên que, nhớ lại bốn năm thanh xuân ở đại học cùng Lâm Nhuyễn Nhuyễn.
Ở bên cạnh, các thực khách vừa uống rượu vừa nói chuyện phiếm.
“Nghe nói hội nghị thương mại ở thành phố Bình An sắp tổ chức rồi đấy, bạn học của tôi muốn đi, đây chính là sự kiện lớn nhất dành cho giới kinh doanh chúng ta.”
“Anh biết Bàng Đông không? Đó là bạn nối khố của tôi đó, người ta giờ đã là ông chủ lớn rồi, hội nghị thương mại năm nay chắc chắn có một chân của ông ta!”
“Vậy có là gì, lúc tôi còn học trung học thì ông trùm giới ẩm thực là đàn em đi sau mông tôi đấy.”
“Hội nghị thương mại năm nay là tiệc của con trai Tề Đại Sơn đó.

Nhắc tới Tề Đại Sơn, ông ta có quan hệ sâu xa với tôi đấy, anh họ làm bác sĩ của chú hai tôi đã cắt trĩ cho ông ta.

Thấy có liên quan chưa?”
Nghe những người xung quanh khoác lác, Thẩm Lãng và Lâm Nhuyễn Nhuyễn chỉ biết nhìn nhau cười.
Anh đã sớm quen với mấy chuyện này rồi.
Lúc ăn xiên que, Thẩm Lãng thường nghe được mấy ông anh sỏi đời bàn kế bên nói chuyện thế giới, sau hai chai bia thì họ có xu hướng bàn về mấy chuyện như thế này, anh chỉ biết thở dài ngao ngán!
Thế nhưng Thẩm Lãng không ngờ những người bình dân này vậy mà lại quan tâm đến hội nghị thương mại diễn ra ở thành phố Bình An.


Ngay cả Tề Đại Sơn hưởng phúc về già mà bọn họ cũng biết, xem ra ông ta cũng rất có sức ảnh hưởng ở thành phố Bình An.
Trở về từ quán lề đường, Thẩm Lãng lái xe hỏi Lâm Nhuyễn Nhuyễn: “Sắp tới có dự định gì chưa? Nếu em muốn anh có thể giới thiệu cho em một công việc tốt.” Thẩm Lãng nhắc tới việc này.
“Tuy không so được với thành phố Bình An, nhưng cơ hội việc làm ở các tỉnh khác cũng khá nhiều.” Lâm Nhuyễn Nhuyễn đáp.
Cô ấy ngưỡng mộ Thẩm Lãng, muốn tự mình cố gắng thu hẹp khoảng cách giữa hai người.

Bởi vậy nên, đi đến tỉnh khác phát triển là lựa chọn tốt nhất lúc này.
“Cũng được, có thể mở rộng tầm mắt, sẽ giúp ích cho công việc của em.

Dù em ở đâu thì cũng hãy nhớ kỹ, anh luôn là hậu phương vững chắc nhất của em.” Thẩm Lãng gật đầu, đồng ý với lựa chọn của Lâm Nhuyễn Nhuyễn.
“Tôi vẫn đang suy nghĩ, vẫn chưa đưa ra quyết định cuối cùng, còn cần thêm chút thời gian nữa.” Lâm Nhuyễn Nhuyễn cũng không muốn rời xa Thẩm Lãng, người đàn ông này đã chiếm một vị trí vô cùng quan trọng trong lòng cô ấy.
Thẩm Lãng hiểu ý cười khẽ, vẻ mặt Lâm Nhuyễn Nhuyễn đúng là không giấu được gì mà.
Thời gian trôi qua, đến sáng hai ngày sau.
Thẩm Lãng vốn định đến dạo tiệm đồ cổ của Tống Tri Viễn, sau đó tìm cớ lẻn đi.
Tiệm bán đồ cổ này cũng không cần phải bỏ nhiều công sức kinh doanh, có tiếng hay không đều dựa vào hàng hóa.

Nếu hàng tốt thì danh tiếng tốt, khách hàng tự nhiên không mời mà tới.
Tống Tri Viễn có ý để Thẩm Lãng tiếp quản tiệm đồ cổ, cũng không phải là để anh kiếm tiền, mà là cung cấp cho anh một bàn đạp để thông qua đó mà tạo thêm quan hệ, kết giao với những kẻ có tiền.
Thẩm Lãng đưa Tống Từ rời khỏi tiệm đồ cổ, sau đó đến thẳng Bất động sản Minh Huy.
Vừa đến văn phòng công ty thì Ngô Lương đã đưa ra một thỏa thuận mua bán.
“Làm xong hết rồi à?” Thẩm Lãng xem qua hợp đồng, sau đó hỏi.
“Đúng vậy thưa anh Thẩm, mọi chuyện đều xong xuôi hết cả rồi, chỉ chờ chữ ký của anh thôi.” Ngô Lương trả lời.
“Còn công ty kia sao rồi?” Thẩm Lãng lại hỏi.
“Hợp đồng mua bán đang chờ bên pháp lý phê duyệt, ba phút nữa sẽ đưa anh ký tên.” Ngô Lương hồi đáp.
“Tốt lắm, phải tạo áp lực cho bọn họ, nếu không thì họ sẽ không ngoan ngoãn nghe lời đâu.” Thẩm Lãng rất hài lòng với kết quả này.
“Đúng vậy, anh Thẩm, hai công ty kia đang phải đối mặt với áp lực lớn vì nguồn vốn bị đứt gãy, bên cạnh đó, đấu thầu thất bại đã khiến họ trở tay không kịp.

Bọn họ cũng không có người nào đáng tin cậy nên sắp suy sụp đến nơi rồi.” Ngô Lương nói.
“Họ Bàng kia phản ứng như thế nào?” Thẩm Lãng cảm thấy hứng thú đối với chuyện này.
“Có hơi ngoài dự tính, ông ta thoải mái tiếp nhận mọi chuyện, dù con trai bị thương hay công ty bị ép thu mua thì ông ta cũng không có phản ứng quá khích gì cả.” Ngô Lương thành thật trả lời.
Sắc mặt Thẩm Lãng sầm xuống, sau đó nghiêm túc nói: “Đúng là không bình thường, dù ông ta không sợ hãi chúng ta thì cũng không thể không phản kháng như vậy được.


Người này không thể giữ lại lâu, sau khi tình hình thu mua công ty ổn định lại thì tìm một lý do cho ông ta xéo đi!”
Người có thể nhịn nhục đến mức này thì tuyệt đối không sử dụng được, nhất định phải đề phòng.
Thẩm Lãng cho rằng, trước mắt ông chủ Bàng này còn có một vài tay chân thân tín ở công ty, tạm thời giữ ông ta lại sẽ có lợi cho việc ổn định tình hình thu mua.

Đợi thời cơ chín muồi rồi thì bảo Ngô Lương lập tức hành động.
“Được, thưa anh Thẩm, tôi sẽ đặc biệt để ý ông ta.”
“Thiên Lợi ở bên kia có gây phiền toái gì không?”
“Việc thu mua dựa theo quy trình bình thường, tiến hành vô cùng thuận lợi.

Hơn nữa không phát hiện có cổ đông lớn nào sau lưng Thiên Lợi, pháp nhân bên đó chỉ có mỗi Dương Oánh Oánh, bởi vậy cho nên cũng không gặp khó khăn gì khi thu mua.” Ngô Lương nói.
“Ha ha, đối phương rất cẩn thận, ngay cả cái đuôi cũng giải quyết sạch sẽ như thế, chắc lo lắng bị người tóm được đây mà.

Thiên Lợi bị chúng ta lợi dụng như thế chắc sẽ khó chịu lắm đây!” Thẩm Lãng cười lạnh.
Những lời này của anh còn ẩn chứa một bí mật khác.
Người chống lưng cho Dương Oánh Oánh chẳng khác gì từ bỏ Thiên Lợi, thậm chí chưa từng đọ sức với Minh Huy.

Điều này nói lên rằng, mối quan hệ giữa người này và Dương Oánh Oánh, kể cả Thiên Lợi nữa không thể đưa ra ánh sáng.
Hành động của người này rõ ràng không muốn làm lớn chuyện lên, lo lắng nhược điểm của mình rơi vào tay kẻ khác thì kẻ địch mà người nọ phải đối mặt không chỉ là mỗi Minh Huy không thôi.
Có lẽ ở nơi này anh lại có thêm một kẻ địch khó giải quyết nữa rồi, lần “cắt đuôi” này, không ngờ lại dẫn đến một tai họa khác.
Tuy nhiên, Thẩm Lãng đã để Mộc Hồng Diệp bắt tay vào điều tra mọi thứ về người đó rồi, tương lại ắt hẳn anh sẽ có cơ hội đối đầu với kẻ kia.
Vì Dương Oánh Oánh như một con chó đang bị giam trong lồng sắt, chắc chắn người này sẽ không từ bỏ ý đồ của mình.
Lúc Thẩm Lãng rời khỏi công ty thì trời đã chạng vạng tối.
Bận rộn cả ngày trời, lúc này anh mới thở một hơi, lấy điện thoại ra xem, phát hiện có nhiều cuộc gọi nhỡ và tin nhắn chờ.
“Quỷ nhỏ Tống Từ này, rốt cuộc đang làm cái gì không biết.”.


Bình luận

Truyện đang đọc