SIÊU CẤP THIẾU GIA



Tề Đại Sơn cũng đã lên tiếng rồi, ai dám không nể mặt chứ!
Trong lòng mọi người đều biết rõ, tuy rằng tổng giám đốc của ngân hàng Thần Châu là hội trưởng thương hội nhưng so về danh tiếng thì không bằng Tề Đại Sơn.
Hơn nữa, Tề Đại Sơn chỉ là kêu ông ấy đuổi một người thanh niên chưa trải sự đời ra ngoài mà thôi, yêu cầu này hoàn toàn có thể đáp ứng được.
Nhưng mà tổng giám đốc lại nghiêm mặt lắc đầu.
"Không được."
Trả lời rất quả quyết, dường như chẳng hề có bất cứ sự chần chừ nào.
Lời nói vừa dứt, chín mươi chín phần trăm số người ở bên dưới đều cảm thấy vô cùng kinh ngạc, ngờ vực nhìn về phía tổng giám đốc.
Tề Đại Sơn là nhân vật thuộc dạng lâu năm trong giới thương mại của thành phố Bình An, ông ta chỉ kêu chủ tịch ngân hàng Thần Châu đi xử lí một tên nhóc cỏn con thôi mà ông ấy cũng không nể chút mặt mũi nào hay sao?
Không nể mặt!
Hơn nữa chẳng hề có bất cứ một cơ hội nào để đàm phán!
Trong lòng chủ tịch ngân hàng Thần Châu kiên cố như sắt thép, yên tĩnh đứng thẳng người ở trên bục.
Lúc này, sắc mặt Tề Đại Sơn đã sầm xuống, khó coi đến cực độ.
Câu trả lời quả quyết lúc nãy của chủ tịch ngân hàng Thần Châu khiến bọn họ không thể tin vào mắt mình, thậm chí đến bản thân ông ta cũng lắc lắc đầu cho tỉnh táo.
"Hội trưởng, ông có ý gì đây?" Tề Đại Sơn tức giận đến nỗi khóe môi run rẩy.
"Chẳng có ý gì khác, anh bạn đó không làm sai điều gì cả." Sắc mặt chủ tịch ngân hàng Thần Châu không chút thay đổi mà đáp lời.

"Không làm sai? Cậu ta đối xử vô lễ như thế với bậc bề trên tuổi như tôi, gây rối loạn trật tự hội nghị, vậy mà còn nói là không làm sai sao?"
Hiện giờ Tề Đại Sơn đã không thể lấy chuyện nghịch điện thoại ra làm cớ để nói nữa rồi bởi vì trong lòng ông ta biết rõ thật ra là đang nhắm vào một mình Thẩm Lãng, lấy điều này ra làm lý do quả thực không thể đứng vững nổi.
"Tôi thân là hội trưởng thương hội nhưng chẳng hề nhìn thấy cậu ấy gây rối trật tự, còn về việc cậu ấy đối xử vô lễ với ông thì tôi cho rằng mọi chuyện ắc có nguyên nhân.

Nếu ông không nhắm vào cậu ấy thì cậu ấy cũng sẽ không như vậy đâu." Chủ tịch ngân hàng Thần Châu đã nói ra điều mà rất nhiều người không dám nói.
Tiếp theo đó, dưới khán đài lại rầm rộ lên.
Mọi người thật sự chẳng thể ngờ rằng chủ tịch ngân hàng Thần Châu lại bắt bẻ Tề Đại Sơn ngay tại chỗ như vậy.
Vì người thanh niên trẻ tuổi này mà làm như thế, có đáng hay không?
Cho dù ông ta có là chủ tịch của chi nhánh ngân hàng Thần Châu kiêm hội trưởng thương hội thì làm như vậy có ích gì cho bản thân kia chứ?
Sắc mặt Tề Đại Sơn sầm xuống, ông ta cho rằng bản thân ông ta là nhân vật chính, là tiêu điểm của tất cả mọi người nhưng ngay lúc này lại bị chủ tịch ngân hàng Thần Châu phản bác lại, mặt mũi không biết để đi đâu nữa.
"Hội trưởng, nói chuyện phải dựa vào lương tâm, tôi nhắm vào cậu ta lúc nào chứ? Không tin ông cứ hỏi mọi người xem, để mọi người nói thử, đừng có đổ hết mọi tội lỗi lên người tôi!"
Nhìn khí thế này của Tề Đại Sơn thì có vẻ như ông ta cũng không chịu nhún nhường.
Dưới khán đài, đương nhiên có rất nhiều người ủng hộ cho Tề Đại Sơn.
"Hội trưởng, ông vu oan cho ông Sơn rồi.

Ông Sơn là người có đức hạnh, sẽ không chấp nhặt với cậu thanh niên trẻ kia đâu."
"Đúng đấy, ông Sơn là người lớn khoan dung độ lượng biết bao kia chứ!"
"Hội trưởng, sao cậu lại nghĩ ông Sơn là loại tiểu nhân xảo trá như thế kia? Nụ cười của ông ấy hiền từ biết bao!"
Bái phục!
Thẩm Lãng thật sự bái phục đám chó nịnh bợ này rồi!
Cái gì mà có đức hạnh, khoan dung độ lượng, không ngờ những từ ngữ này cũng có thể dùng để hình dung Tề Đại Sơn!
Tề Đại Sơn quả thật là đáng trách nhưng miệng lưỡi của đám chó nịnh bợ này cũng thật sự ghê tởm.
Thẩm Lãng chỉ nhìn vào thái độ của chủ tịch ngân hàng Thần Châu thôi, dù sao thì thái độ của anh cũng rất rõ ràng, sẽ không vì Tề Đại Sơn kêu anh ra ngoài mà anh chịu đi ra.
Tiếp đó, chủ tịch ngân hàng Thần Châu vươn tay ra, giơ tay ra hiệu cho mọi người ở dưới khán đài yên lặng, sau đó lên tiếng nói: "Cho dù như thế nào thì chúng ta cũng nên cho anh bạn trẻ một cơ hội, đừng giống như một vài người lớn tuổi nào đấy áp bức chống đối.

Tôi tuyên bố, tiếp tục hội nghị."
Sắc mặt Tề Đại Sơn lại sầm xuống một lần nữa, ông ta nhịn một cục tức trong bụng.
Vốn tưởng rằng chủ tịch ngân hàng Thần Châu sẽ nhượng bộ, kết quả là ông ấy lại làm căng lên.

Điều này khiến ông ta không thể ngờ tới, chẳng lẽ chủ tịch ngân hàng Thần Châu không biết ai mới là nhân vật chính của ngày hôm nay hay sao? Điên rồi à!
"Cuộc hội nghị này, tôi..."

Lời nói vừa lên đến miệng của Tề Đại Sơn lại phải nuốt xuống, ông ta thật sự muốn hét lên một câu: "Con mẹ nó, tao không họp hành gì nữa!"
Nhưng mà lúc nãy đám chó nịnh bợ kia vừa mới nói ông ta khoan dung đức hạnh, ông ta không thể tự vả vào mặt mình được.
Tề Đại Sơn cố nén cơn giận, dùng ánh mắt sắt bén hung hăng liếc chủ tịch ngân hàng Thần Châu.

Ông ta sẽ ghim lấy món nợ này, sau khi kết thúc hội nghị ắc sẽ báo thù!
"Cơ thể tôi không được khỏe, tôi đi nghỉ ngơi trước đây.

Xin các vị lượng thứ cho."
Tề Đại Sơn căng mặt ra, tìm một lý do rồi rời khỏi phòng hội nghị, sau đó đi thẳng ra khỏi phòng mà chẳng hề quay đầu.
Chủ tịch ngân hàng Thần Châu điều chỉnh lại cảm xúc, tiếp tục chủ trì trật tự hội nghị.
Những việc đã làm trong ngày hôm nay, ông ấy sẽ không hối hận.
Ông ấy hiểu rất rõ lợi và hại, càng biết rõ hơn về cân bằng quyền hành, cho dù như thế nào cũng không thể đắc tội cậu Thẩm Lãng được.
Ông ấy là một trong số ít người ở thành phố Bình An biết về thân phận thật sự của Thẩm Lãng, thật ra lúc chọn lựa đứng về phía Thẩm Lãng, ông ấy chẳng hề suy nghĩ đến chuyện có lợi ích gì trong việc này mà chỉ là vì đền ơn thôi.
Đúng vậy, là để đền ơn nhà họ Thẩm.
Nếu như không có nhà họ Thẩm thì ông ấy chẳng thể ngồi lên vị trí chủ tịch chi nhánh ngân hàng Thần Châu nhanh như vậy được.
Đối với ông ấy mà nói, có thể trở thành chủ tịch của chi nhánh ngân hàng Thần Châu cũng là một vinh dự lớn lao.
Hôm nay, chủ tịch ngân hàng Thần Châu trở mặt với Tề Đại Sơn, đối với ông ta mà nói thì điều này cũng là một sự tổn thất khá nặng nề.
Dù sao thì kinh doanh buôn bán càng lớn thì sẽ càng cần đến ngân hàng, nói về lợi và hại thì chủ tịch ngân hàng Thần Châu chẳng hề thua kém Tề Đại Sơn.
Lúc này, một trong những người thâm niên của cuộc hội nghị là Tống Chi Viễn có chút bất ngờ, sự ngờ vực của ông ấy không thua kém gì so với mọi người.
Tuy rằng đều mang họ Tống nhưng ông ấy và chủ tịch ngân hàng Thần Châu chẳng có quan hệ gì với nhau, ông ấy đến thành phố Bình An đầu tư đều là tự mình mang vốn, chẳng hề nhờ đến ngân hàng Thần Châu.
Nhưng mà Tống Chi Viễn cũng chẳng để tâm lắm, chỉ coi như là chủ tịch ngân hàng Thần Châu chính trực, đó là điều may mắn của Thẩm Lãng.

Nếu như chủ tịch ngân hàng Thần Châu không ra mặt thì ông ấy cũng sẽ đứng ra.
Tề Đại Sơn rời khỏi phòng hội nghị, đi tìm người nhà.
Ông ta vừa đi vừa bức bối, rốt cuộc là tại sao chủ tịch ngân hàng Thần Châu lại giúp người thanh niên kia? Căn bản là chẳng hề cần thiết cơ mà!
Đương nhiên là Tề Đại Sơn không thể hiểu được, dù sao thì nơi đây cũng là thành phố Bình An, ông ta vốn dĩ chẳng thể tưởng tượng được sự phức tạp trong những mối quan hệ của Thẩm Lãng.

Chủ tịch ngân hàng Thần Châu trở mặt với ông ta vì người thanh niên đó là điều vô cùng cần thiết!
Nói không chừng sẽ vì chuyện này mà được điều đến chi nhánh ở Tỉnh Thành, vậy thì cấp bậc so với hiện tại sẽ cao hơn nhiều, nhưng đương nhiên chủ tịch ngân hàng Thần Châu chẳng hề nghĩ nhiều như thế.
Tề Đại Sơn tìm thấy cháu gái của mình trước.


Lúc này, cháu gái của ông ta đã tắm suối nước nóng xong, đang ngồi uống nước ngọt trong khu nghỉ ngơi.
"Ông ngoại, sắc mặt của ông hơi khó coi đấy.

Chuyện gì mà khiến ông không vui vậy?"
"Không có gì." Tề Đại Sơn hất hất tay.
"Những người khác đâu? Sao không thấy bọn họ đi ra?"
"Vẫn còn đang họp, ông đi ra ngoài trước." Cơn giận của Tề Đại Sơn vẫn chưa nguôi ngoai.
"À đúng rồi ông ngoại.

Trước lúc họp, con có nhìn thấy cái người đánh con ở sảnh tiếp khách đấy!" Tề Mi Tuyết cắn chặt môi, chiếc ly trong tay bị cô ta bóp chặt cứng.
"Thật sao? Mi Tuyết, con có nhìn rõ chưa? Nó thật sự đến buổi hội nghị này à?" Tề Đại Sơn vội vã truy hỏi.
Vốn dĩ đã đoán trước rằng người này có khả năng sẽ đến tham gia hội nghị nhưng không ngờ cháu gái ông ta đã tìm thấy rồi.
"Vâng ạ.

Cháu tuyệt đối không nhìn nhầm đâu, chỉ là lúc đó quá nhiều người nên vừa chớp mắt thì anh ta đã lẫn lộn vào trong đám đông rồi."
"Có lẽ là nó đang ở trong phòng hội nghị!" Tề Đại Sơn nheo mắt lại, lộ ra ánh mắt hung tợn.
"Ông ngoại, ông nhất định phải trả thù cho cháu đấy.

Ông nhìn cháu này, tắm suối nước nóng mà vẫn phải đội mũ, đều là do thằng nhãi đó hại cháu, cháu muốn nó phải chết!" Tề Mi Tuyết căm hận Thẩm Lãng đến cùng cực.
"Mi Tuyết, cháu yên tâm đi.

Tìm được thằng nhóc đó thì ông nhất định sẽ khiến nó đền mạng, chịu dày vò đến cực độ! Đi thôi, đi đến cửa phòng hội nghị với ông để chặn nó lại!"
Vẻ mặt Tề Đại Sơn hung tợn, không lâu nữa chân tướng sẽ được phơi bày, ông ta nóng lòng muốn biết tên nhóc đó là ai.

Nếu như thân phận của người đó không tầm thường thì ông ta cũng nhất định sẽ dùng hết sức lực của dòng họ để xử lý kẻ đó!.


Bình luận

Truyện đang đọc