SIÊU CẤP THIẾU GIA



"Cậu Tạ, chắc là ngài nhận nhầm người rồi, cái thằng này thật sự chỉ là một thằng tâm thần thôi.

" Lý Hàn Lâm vẫn chưa biết gì.

Chát!
Tạ Lâm Vũ chợt giáng một bạt tai vào mặt Lý Hàn Lâm.

"Nếu ông còn dám nói xằng nói bậy nữa thì tôi sẽ tiêu diệt cả nhà ông!"
Ầm!
Những tiếng cảm thán dữ dội vang lên, nhất thời trở nên ồn ào.

Nhóm những vị quan to chức cao của tỉnh thành đều trở nên hoang mang.

Mẹ nó rốt cuộc chuyện này là sao? Rõ ràng cậu chủ Tạ ở thành phố là khách quý mà nhà họ Lý mới tới, sao lại đánh Lý Hàn Lâm để ra mặt cho Thẩm Lãng?
Trước đó thấy vẻ đắc ý của Lý Hàn Lâm thì ai cũng nghĩ chắc hẳn mối quan hệ của ông ta với cậu Tạ cũng không tệ, mà cậu Tạ lại đánh Lý Hàn Lâm ngay trước mặt tất cả mọi người chỉ vì một kẻ vô danh tiểu tốt, đúng là khiến người khác khó hiểu.

Lý Hàn Lâm che một bên mặt lại, trong lòng vẫn còn sợ hãi, mặt đau rát, nhưng việc cậu Tạ lại đánh ông ta chỉ vì Thẩm Lãng còn khiến ông ta kinh hãi hơn.

"Cậu! Cậu Tạ, tôi nghĩ hình như ngài hiểu lầm chuyện gì rồi! " Lý Hàn Lâm không dám phản kháng, dè dặt nói.

Lý Thư Yểu cũng bước lên trước và giải thích với Tạ Lâm Vũ: "Đúng vậy cậu Tạ, tôi nghĩ chắc chắn là hiểu lầm rồi.

"
Trong mắt Lý Thư Yểu, sao Tạ Lâm Vũ và Thẩm Lãng là anh em được chứ, thân phận của hai người này, một người thì ở trên trời một người ở dưới đất, chỉ sợ là Tạ Lâm Vũ đã nhận nhầm người.


Tạ Lâm Vũ nhìn cô gái xinh đẹp có học thức trước mặt mình và nói: "Cô là ai?"
"Tôi là Lý Thư Yểu, cháu gái của nhà họ Lý.

"
"Ở đây không có chuyện liên quan tới cô.

" Tạ Lâm Vũ nói.

Lúc này, Vương Tử Văn đi tới, quyết định thể hiện sự tồn tại của mình với Tạ Lâm Vũ.

"Chào cậu Tạ, tôi là Vương Tử Văn, bạn trai của Lý Thư Yểu, sau buổi họp thường niên tôi và Thư Yểu sẽ lập tức tổ chức đính hôn, mong ngài nể mặt tới tham dự.

"
Tạ Lâm Vũ nhìn thấy hành động của Vương Tử Văn thì biết ngay anh ta thấy sang bắt quàng làm họ, anh ấy đã gặp rất nhiều loại người như Vương Tử Văn, chỉ là một tên cặn bã của một gia tộc hạng hai nên cũng chẳng thèm để ý.

"Hừ!"
Tạ Lâm Vũ khẽ hừ một cái, chỉ nhìn thoáng Vương Tử Văn rồi lại chậm rãi quay về phía Thẩm Lãng, ánh mắt sáng rực, không kiềm được sự kích động trong lòng.

"Người anh em! Hơn bốn năm không gặp nhau rồi, cậu vẫn khỏe chứ?"
Tạ Lâm Vũ kích động ôm lấy Thẩm Lãng.

Đây là người bạn mà từ nhỏ anh đã thường xuyên chơi cùng, cùng là cậu ấm của gia đình quyền thế ở thành phố, cùng lớn lên với nhau, chắc chắn tình cảm giữa hai người không phải kiểu thắm thiết bình thường.

Loại tình cảm này căn bản những người khác không thể hiểu được.

Vì thế, lúc Tạ Lâm Vũ nghe thấy Lý Hàn Lâm mắng Thẩm Lãng là thằng tâm thần thì nổi điên đánh ông ta.

Đồng thời, anh ấy cũng rất tò mò, vì sao Thẩm Lãng đường đường là người thừa kế hàng đầu của gia tộc Ngoan Nhân lại bị một lão già họm hẹm của một gia tộc hạng hai coi thường, việc này khác hẳn phong cách trước đây của Thẩm Lãng.

Thẩm Lãng đã từng là một kẻ hung hãn, ở thành phố, ít nhiều con ông cháu cha đã bị anh dùng đồ đựng rượu đập đánh mà chẳng dám ho he gì.

Có biết bao thiên kim tiểu thư nằm mơ được ngủ với anh.

Ngay cả nhà họ Tạ cũng không dám trêu chọc gia tộc Ngoan Nhân!
Mà Thẩm Lãng bị Tạ Lâm Vũ ôm thì lại có nỗi khổ khó nói.

Bây giờ anh đang đi trải nghiệm, không thể để lộ thân phận được.

Thẩm Lãng nói thầm vài câu vào tai Tạ Lâm Vũ, Tạ Lâm Vũ liền hiểu rõ.

Tạ Lâm Vũ lập tức đẩy Thẩm Lãng ra và nói: "Hóa ra là nhận nhầm người, anh thật sự rất giống người anh em đấy của tôi.

"
Quả không hổ là anh em chơi từ nhỏ đến lớn của nhau, độ ăn ý rất cao, chỉ cần mấy câu là đã hiểu ý của người kia.

Những người khác thấy thế thì cũng bừng tỉnh hiểu ra.

"Thì ra là nhận nhầm người, tôi nói rồi mà, cái thằng vô danh như Thẩm Lãng thì sao là anh em của cậu Tạ được.

"
"À hiểu rồi! Sợ bóng sợ gió một hồi, tôi còn tưởng là tôi đã đắc tội với anh em của cậu Tạ chứ.


"Tôi biết ngay là hiểu lầm mà, cậu Tạ là một người xuất chúng, còn Thẩm Lãng chỉ là một thằng không tên không tuổi.

"
Lúc này Lý Hàn Lâm cảm thấy rất oan ức, nhưng vẫn cười nói: "Cậu Tạ và người anh em tốt đã không gặp nhau suốt bốn năm trời rồi, nhận nhầm người cũng là chuyện bình thường, chẳng có gì lạ, mời cậu Tạ ngồi.

"
Lý Hàn Lâm nói xong thì gọi một người phục vụ bưng một ly Lafite hảo hạng tới, sau đó ông ta cung kính rót rượu cho Tạ Lâm Vũ mà không hề nhắc tới chuyện bị đánh.

Mạch hưng thịnh suy yếu của nhà họ Lý đều bị nắm giữ trong tay Tạ Lâm Vũ, Lý Hàn Lâm nào dám đắc tội với anh ấy.

Sau đó trong lúc nói chuyện, Lý Hàn Lâm cứ nói bóng nói gió nhắc tới chuyện đã đánh cược toàn bộ tài sản của nhà họ Lý vào hạng mục lớn đó, nhưng Tạ Lâm Vũ không có câu trả lời chắc chắn nào.

Vương Tử Văn thấy thế thì lập tức tiến lên, lại làm quen với Tạ Lâm Vũ.

"Cậu Tạ, ngài nhất định phải tới tham dự đám cưới của tôi và Thư Yểu, tôi muốn mời ngài làm người làm chứng cho cuộc hôn nhân của chúng tôi.

"
Tạ Lâm Vũ cười khẩy trong lòng.

Làm chứng cho cuộc hôn nhân?
Ha ha, chỉ là cặn bã của một gia tộc hạng hai mà cũng xứng để tôi làm chứng cho cuộc hôn nhân?
Mơ mộng hão huyền!
Tạ Lâm Vũ lại nhìn Lý Thư Yểu, anh ấy phát hiện một cô gái xinh đẹp như Lý Thư Yểu, còn được gọi là tài nữ, thế nhưng lại không có mắt nhìn người.

Lương duyên trời ban thì không muốn, lại cứ khăng khăng chỉ thích cái thằng hèn Vương Tử Văn này, mắt cô ta bị mù à?
Cho dù là nhân phẩm, hay gia cảnh, hay tài hoa thì Vương Tử Văn đều không bì được với người anh em Thẩm Lãng.

Tạ Lâm Vũ bất bình hộ Thẩm Lãng, và cũng càng ghét loại người hèn hạ như Vương Tử Văn.

"Cậu đi mời người anh em đó tới uống một chén đi.

" Tạ Lâm Vũ chỉ Thẩm Lãng và ra lệnh cho Vương Tử Văn.

Vương Tử Văn thấy Tạ Lâm Vũ chỉ Thẩm Lãng thì nhíu mày lại.

Mời Thẩm Lãng uống rượu? Cậu Tạ có nhầm hay không vậy, cái thằng Thẩm Lãng thân phận thấp hèn mà xứng ngồi uống rượu chung với chúng tôi à?
Trong lòng Vương Tử Văn hơi kinh ngạc, không biết Tạ Lâm Vũ đang định làm gì.

"Còn đứng ngẩn ra ở đấy làm gì? Đi nhanh đi!" Tạ Lâm Vũ bắt đầu tức giận, trừng mắt với Vương Tử Văn.

"Vâng, vâng, tôi đi liền.

" Vương Tử Văn không dám chậm trễ, lập tức đi mời rượu Thẩm Lãng.

Lý Thư Yểu nhìn thấy vậy thì tâm tình trở nên phức tạp.

Đây là lần đầu tiên cô ta thấy bộ dạng này của Vương Tử Văn, anh ta bị Tạ Lâm Vũ sai khiến như một con chó.

"Này! Cậu Tạ bảo anh đi qua kia uống rượu, nhanh, đừng lề mề!" Vương Tử văn đi đến trước mặt Thẩm Lãng, dáng điệu hùng hổ hăm dọa.

Chát!
Thẩm Lãng tát vào mặt Vương Tử Văn.


"Nói chuyện với tôi thì lễ độ một chút!" Thẩm Lãng lạnh lùng nói.

Vương Tử Văn ôm mặt, dường như có một ngọn lửa bùng lên trong mắt anh ta, anh ta hận không thể băm Thẩm Lãng thành tám miếng ngay lập tức, nhưng suy nghĩ đến bất lợi trước đó, bị đánh đến mức hộc máu anh ta cũng không dám làm gì.

Thẩm Lãng đi tới bàn, anh và Tạ Lâm Vũ liếc nhau một cái, hai người rất ăn ý nhìn nhau cười một cái.

"Cười cái gì mà cười, mau ngồi xuống đi, đừng có làm phiền nhã hứng của cậu Tạ!" Vương Tử Văn nghĩ là Thẩm Lãng sẽ không dám lỗ mãng trước mặt Tạ Lâm Vũ.

Nhưng không ngờ Tạ Lâm Vũ lại cho anh ta một cái bạt tai.

Chát!
Vương Tử Văn bị tát một cái mà đau đến mức nhếch miệng.

Bị Tạ Lâm Vũ bất ngờ tát một cái, anh ta không ngừng kêu khổ trong lòng.

Rốt cuộc chuyện này là sao, sao cậu Tạ lại nóng tính vậy, mình có làm gì sai đâu!
"Cậu! Cậu Tạ, có chỗ nào tôi không làm đúng khiến ngài không vui vậy ạ? Ngài nói ra, tôi sẽ sửa.

" Vẻ mặt Vương Tử Văn oan ức nói.

Ánh mắt lạnh lùng của Tạ Lâm Vũ lướt qua Vương Tử Văn.

“Cậu hỏi cậu làm sai chỗ nào, cậu dám bất kính với Thẩm Lãng thì đáng bị đánh, ngay cả tôi cũng không dám thiếu lễ phép như thế với Thẩm Lãng thì cậu là cái thá gì!”
Đây là suy nghĩ trong lòng Tạ Lâm Vũ chứ anh ấy cũng không nói ra.

"Tôi đánh cậu thì cần gì có lý do? Tôi muốn đánh thì đánh, cậu có ý kiến à?" Tạ Lâm Vũ lạnh lùng nói.

"Tôi! Tôi! " Vương Tử Văn uất ức đến chết, cũng quên luôn chuyện lấy một tỷ làm sính lễ cầu hôn.

Bây giờ không biết liệu công ty đầu tư mạo hiểm có gọi cho anh ta hay không.

"Cậu Tạ nói đúng, đáng đánh, đáng đánh, chỉ cần cậu Tạ vui thì tôi cũng chẳng cần gương mặt này nữa.

"
Vương Tử Văn cười cười, nói hết những lời hay ý đẹp, anh ta bắt đầu dần dần lộ bản chất trước mặt Tạ Lâm Vũ, mà quên mất việc duy trì sự khiêm tốn của mình.

Anh ta có nằm mơ cũng muốn được ôm cái cây to này của nhà họ Tạ, nếu được nhà họ Tạ giúp đỡ thì chắc chắn nhà họ Vương có thể được xếp vào tứ đại gia tộc, vật tay với những gia tộc hạng nhất ở Hà Giang và thành phố.

Giờ phút này, trong đôi mắt xinh đẹp của Lý Thư Yểu hiện lên vẻ nghi hoặc mờ mịt.

"Một quân tử khiêm tốn của em sao lại trở nên hèn mọn thế này? Tử Văn, rốt cuộc anh bị làm sao vậy?".


Bình luận

Truyện đang đọc