SIÊU CẤP THIẾU GIA



"Không! Anh ấy có!"
Vẻ mặt của Từ Tử Đằng nghiêm túc, ánh mắt nhìn thẳng.
Nếu ngay cả Thẩm Lãng cũng không thể quyết định thì người có chức quản lý là cô đây càng không có thực quyền.
Đầu óc David như lọt vào sương mù, chẳng biết nói gì.
"Tổng giám đốc từ, lời này của cô là có ý gì? Anh ta chỉ là một người qua đường, chuyện của tôi không liên quan tới anh ta mới phải chứ." David nghi hoặc hỏi.
"Đến giờ mà anh vẫn chưa nhìn ra sao?" Từ Tử Đằng khẽ lắc đầu.
"Hiểu cái gì mới được chứ tổng giám đốc Từ, xin cô hãy gọi điện cho ông chủ của Truyền thông Tử Đằng.

Tôi muốn nói chuyện với anh ấy." David nói.
Lúc này, Thẩm Lãng cười lạnh: "Không cần nói chuyện đâu.

Anh ấy không đồng ý, cho dù cậu chỉ cần ba trăm năm mươi triệu tiền lương một năm, anh ấy cũng sẽ không cho cậu."
Tạm thời không nói về chuyện năng lực như thế nào, chỉ dựa vào nhân phẩm không đoan trang của David, không biết chừng tương lai sẽ rước về bao nhiêu rắc rối cho truyền thông Tử Đằng.
David càng nghĩ càng tức, nhíu mày tức giận nói: "Sao chỗ nào cũng có anh vậy hả? Tôi đang bàn chuyện với Tổng giám đốc Từ, anh chen vào làm cái gì?!"
"Truyền thông Tử Đằng không chỉ không đồng ý yêu cầu tiền lương của cậu, còn phong sát cậu trong ngành này nữa!" Thẩm Lãng chính thức báo cho David.
"Phong sát tôi ư? Tôi thấy anh bị điên rồi.

Anh dựa vào cái gì mà đòi phong sát tôi? Anh là ai? Anh đừng làm như anh là ông chủ của Truyền thông Tử Đằng vậy!" David chất vấn.

"Khéo quá, tôi đúng ông chủ phía sau màn của Truyền thông Tử Đằng." Thẩm Khâm cười lạnh nói.
Nghe thấy câu này, David sững người, chợt lắc đầu nói: "Không thể nào, anh ư? Tôi không tin!"
Lúc này, Từ Tử Đằng nhìn David, sắc mặt nghiêm túc nói: "Anh ấy đúng là ông chủ của tôi.

Cho nên một câu nói của anh ấy có thể quyết định sống chết trong nghành nghề này của anh.
Lời từ miệng Từ Tử Đằng nói ra, David liền biết đây là sự thật.

Bởi vì Từ Tử Đằng không cần lấy chuyện này ra để đùa giỡn anh ta.
Nhất thời, David như bị sét đánh!
Hai mắt anh ta trừng như mắt trâu, ngơ ngác đứng tại chỗ, tâm tình anh ta phức tạp, một mảnh lạnh lẽo.
Thật quá châm chọc!
Người mà mình coi thường, còn nhiều lần phát ngôn sỉ nhục người ta lại là ông chủ của truyền thông Tử Đằng.
Xong đời rồi, anh ta có thể gia nhập truyền thông Tử Đằng mới là lạ.
Sự thật đã giáng cho David một đòn thật mạnh.
Bây giờ anh ta không còn nghi ngờ năng lực phong sát anh ta của Thẩm Lãng.
Truyền thông Tử Đằng, là một trong hai công ty truyền thông giải trí lớn của Vân Thành, cũng có tài năng kiệt xuất trong lĩnh vực này của tỉnh.
Chỉ cần Thẩm Lãng nói một câu, danh tiếng của David trong ngành này sẽ hoàn toàn thối nát!
"Tôi sai rồi chủ tịch Thẩm.

Xin chủ tịch Thẩm hãy tha cho tôi một con đường sống."
Bùm!
David quỳ luôn xuống.
Nhưng mà sắc mặt Thẩm Lãng vẫn lạnh nhạt, nghiêm túc.
Đây không phải chuyện quỳ xuống là giải quyết được.

Nếu đường đường là cậu chủ tàn nhẫn mà dễ nói chuyện như vậy, không đủ oai nghiêm thì tương lai lấy gì để tiếp quản gia tộc!
"Không cần, cậu thích quỳ thì cứ quỳ, tóm lại tôi tuyệt đối không tha thứ cho cậu!"
Điều này không liên quan với lòng dạ.
Đây là uy nghiêm của cậu chủ giá trị nghìn tỷ.
Xúc phạm đến cậu chủ nghìn tỷ, nhất định phải trả giá đắt!
"Cầu xin anh, chủ tịch Thẩm, cầu xin anh." David đã hối hận đến xanh cả ruột rồi, anh căm giận bản thân không biết trời cao đất dày.
"Chuyện này không có gì để bàn nữa!"
Thái độ của Thẩm Lãng rất quyết đoán, nói một là một hai là hai.
Truyền thông Tử Đằng không những không nhận David vào làm việc, còn muốn phong sát David.
"Không cần để ý đến cậu ta, cậu ta giả vờ đáng thương thôi, cứ kệ đi."
Thẩm Lãng để lại một câu cho Từ Tử Đằng rồi rời đi.
Nơi tổ chức tiệc rượu khá lớn, Thẩm Lãng đi loanh quanh quan sát người trong giới thượng lưu Vân Thành.
Theo sự suy yếu dần của nhà họ Vương và nhà họ Lý, cũng có những người kế nghiệp.


Chỉ là trong khoảng thời gian ngắn thì rất khó đạt được thực lực trước kia của nhà họ Vương và nhà họ Lý.
Thẩm Lãng quan sát mấy thế lực mới của giới kinh doanh, anh cảm thấy trong thời gian ngắn thì khó mà làm nên thành tựu.
Tính ra thì bây giờ ở Vân Thành, có thể đối kháng với tập đoàn Phi Vũ cũng chỉ có nhà họ Tề.
Bỗng nhiên, trong đám người Thẩm Lãng nhìn thấy Tề Hóa Vân.
Theo lý thuyết thì Tề Hóa Vân nhất định sẽ đến tiệc rượu tối nay, điều này không có gì là lạ.
Nhưng không ngờ, Tề Hóa Vân lại không đi chung với bố và ông nội anh ta.
Thẩm Lãng đánh giá, lúc này Tề Hận Thủy đã đến bệnh viện rồi.

Còn Tề Hóa Vân hình như vẫn chưa biết chuyện xảy ra vừa rồi.
Nhưng mà điều làm Thẩm Lãng hơi ngạc nhiên đó là Tề Hóa Vân có rất nhiều người hâm mộ a.
Tề Hóa Vân ở trước mặt đang mặc một bộ comple màu trắng, khuôn mặt thanh tú thậm chí còn hơi dịu dàng đang bị rất nhiều người hâm mộ vây quanh.
Hơn nữa đây còn là tiệc rượu của giới thượng lưu, hạn chế người đi vào.

Có thể nghĩ, nếu như mà ở trên đường lớn thì người hâm mộ của Tề Hóa Vân có thể vây đường cái chật như nêm như cối.
Có thể nói, Tề Hóa Vân đã đến trình độ là thần tượng của cả thành phố.
Điều càng kinh khủng hơn đó là, một vài người có bằng cấp cao, từng trải qua giáo dục đại học cũng đều tình nguyện đi theo bên người Tề Hóa Vân.
Bởi vậy có thể thấy, nhân cách và sức hấp dẫn của Tề Hóa Vân có sức ảnh hưởng lớn thế nào ở Vân Thành.
"Anh Tề, nghe nói anh lại làm từ thiện, anh đã quyên góp ba mươi năm tỷ cho những bệnh nhân khuyết tật."
"Đây đúng là việc thiện lớn a, anh là tấm gương để chúng em học tập."
"Anh Tề, anh không những thích làm việc thiện còn là thiên tài kinh doanh.

Công ty mà anh mới thành lập đã làm được việc nhất tỉnh rồi."
"Có một câu hỏi riêng tư muốn hỏi anh Tề, anh có thể tiết lộ một chút về tiêu chuẩn kén vợ của mình không?"
"Phải đấy, phải đấy, không biết cô gái nào có phúc lấy được anh Tề đây."
Mặc dù Tề Hóa Vân bị người theo đuổi vây chặt, nhưng khuôn mặt anh vẫn không hiện lên bất cứ vẻ khó chịu nào.
Anh luôn mang theo nụ cười, ánh mắt dịu dàng, kiên nhẫn trả lời phóng viên.
"Woa wao! Hóa ra anh Tề thích cô gái thanh lịch và hồn nhiên, thích đọc sách hiểu lễ nghĩa.

Cô ấy sẽ là ai đây?"
"Ha ha, không phải là tôi đấy chứ?"
"Anh Tề, tôi cũng thích đọc sách, tôi đã đọc rất nhiều cuốn sách, chắc chắn chúng ta sẽ có rất nhiều đề tài để nói."
Tề Hóa Vân ba mươi tuổi đến giờ vẫn độc thân, vừa mới phơi ra tiêu chuẩn kén vợ, chắc chắn sẽ lại gây nên một trận oanh động cho coi.
Thẩm Lãng đứng cách đó không xa, lẳng lặng quan sát một màn này.
Từ anh Tề có nụ cười ấm áp và ánh mắt dịu dàng, anh nhìn thấy được một người đàn ông gần như hoàn hảo.
Bất kể là tướng mạo khí chất, hay là nhân phẩm đức hạnh, bối cảnh gia thế, Tề Hóa Vân đều hoàn hảo đến không thể xoi mói.
Cộng với việc Tề Hóa Vân hứng thú với sự nghiệp làm từ thiện, bên người có thể có nhiều người theo đuổi cuồng nhiệt.


Thẩm Lãng cảm thấy có thể hiểu được.
Bỗng nhiên, Thẩm Lãng nhận được điện thoại của Lương Trí Nghĩa.

Anh ta nói rằng có một ngôi sao nữ cầu xin được gặp anh một lần.
"Ông Lương, tối nay tôi phải về nhà của Nhuyễn Nhuyễn.

Nếu như anh định cho tôi món khai vị kích thích thì thôi đi." Thẩm Lãng từ chối.
"Không phải đâu anh Thẩm.

Có một ông chủ của công ty hợp tác muốn giới thiệu, anh hơi ý tứ một chút là được.

Nếu như anh không thích thì gặp một lần rồi nói qua loa vài câu đuổi cô ta đi." Lương Trí Nghĩa nói.
Ngôi sao nữ muốn nhờ vào tiệc rượu, bữa tiệc để gặp ông chủ.

Loại chuyện này rất thường gặp.

Tất nhiên là Thẩm Lãng cũng hiểu suy nghĩ của những ngôi sao nữ này.
Lần đầu đến có thể lăn lộn đi vào cho mọi người quen mặt, tăng quan hệ nhân mạch.

Lần hai đến nếu như có thể sáp lên một vị kim chủ, thế thì sẽ rất có lợi cho tiền đồ của mình.
Có người vì để nổi tiếng, vì để nổi tiếng hơn nữa còn dâng ra cơ thể của mình.

Loại chuyện này thật ra cũng không phải là chuyện mới mẻ gì.
"Phiền phức, cố lắm gặp một lần thôi đấy.

Nhưng mà tôi chỉ cho cô ta một phút." Thẩm Lãng hơi mất kiên nhẫn nói: "Tìm một phòng bí mật vào, thân phận của tôi không thể để cho người khác biết."
"Vâng, cậu chủ Thẩm.

Tôi lập tức đi thu xếp, đợi tôi tìm xong phòng sẽ báo cho anh." Lương Trí Nghĩa nói..


Bình luận

Truyện đang đọc