SIÊU CẤP THIẾU GIA



Chính Vu Mang là người có mắt như mù, không chịu quan sát và bỏ lỡ việc nghênh đón cậu chủ Ngoan Nhân.
Đôi khi nói sự thật, người khác lại không tin đó là sự thật.
Cũng giống như Thẩm Lãng, mặc dù anh đã ám chỉ rất nhiều lần việc mình là cậu chủ Ngoan Nhân nhưng không ai muốn tin điều đó.
Vu Mang đã yêu cầu quản gia liên lạc vị thám tử kia để tiếp tục điều tra.

Và quyết định trả giá khá cao cho vị thám tử kia để làm việc cho nhà họ Vu.
Tuy nhiên, thám tử đã từ chối rất thẳng thừng.
Anh ta nói thẳng trong tương lai sẽ không bán bất kỳ thông tin có giá trị nào cho nhà họ Vu trong tương lai.
Vu Mang cảm thấy khó hiểu, từ lúc nào mà nhà họ Vu đã xúc phạm đến vị thám tử này.
Vị thám tử này đã nói thẳng, nhà họ Vu là một đám người ngu si.

Bởi vì rõ ràng anh ta ở bên ngoài khách sạn Đông Pha, tận mắt chứng kiến cậu chủ Ngoan Nhân sau khi xuống xe thì lập tức đi vào khách sạn.
Hơn nữa cậu chủ Ngoan Nhân còn ở bên trong khách sạn tầm nửa giờ đồng hồ.

Nhưng nhà họ Vu lại không thể nắm lấy cơ hội này, thậm chí điều này lại còn làm cho thám tử không muốn tiếp tục hợp tác cùng bọn họ.
Vu Mang liên lạc với vị thám tử này thông qua quản gia của ông ta.
Ông ta không hiểu hỏi: "Thám tử, tôi sẵn sàng trả thêm tiền cho anh, vì sao anh lại không muốn tiếp tục hợp tác? Nhà họ Vu chúng tôi hy vọng anh có thể cung cấp nhiều thông tin giá trị hơn nữa."
"Tối nay tôi ở bên ngoài khách sạn Đông Pha theo dõi, tận mặt chứng kiến một chiếc xe Rolls-Royce màu đen đi tới, trong xe đi ra là một nam thanh niên vóc dáng cao lớn, nhưng sau đó lại xoay người đi vào khách sạn Đông Pha.


Tầm nửa tiếng sau anh ta mới đi ra.

Người thanh niên đó, không ai khác chính là cậu chủ Ngoan Nhân!" Vị thám tử đáp.
"Thám tử, tại sao anh có thể xác định người từ chiếc xe đi xuống là cậu chủ Ngoan Nhân chứ? Ở vùng Giang Nam này có rất nhiều người lái xe Rolls-Royce, nhất là những người giàu có." Vu Mang vẫn không hiểu sự tình.
Thám tử đã không giữ được bình tĩnh, mất kiên nhẫn nói: "Đúng là ở Giang Nam có rất nhiều người đi xe Rolls-Royce, thế nhưng biển số xe là số đó, là những con số có một không hai mà chỉ có những người đứng đầu Giang Nam mới có thể sở hữu được.

Tôi đã thống kê cụ thể những cậu chủ, cô chủ của mười dòng tộc đứng đầu vùng Giang Nam này.

Có thể nói biển số xe này người bình thường không dám dùng, từ đó suy ra người thanh niên đó chính là cậu chủ Ngoan Nhân."
Trên thực tế, cái gọi là trinh sát là một nghề tuyển trạch viên chuyên nghiệp.

Trong giới giải trí không thể kiếm sống thì liền chạy đến những nhà giàu có để quay vòng kiếm miếng cơm ăn, chuyên môn của họ là tìm hiểu chuyện của giới nhà giàu ở vùng Giang Nam.
Qua những phân tích của mình, anh ta đại khái đoán được con đường đi lại của cậu chủ Ngoan Nhân.

Sau đó sử dụng phương pháp loại bỏ để tiến hành lựa chọn.
Căn bản anh ta cũng không biết ngoại hình của cậu chủ Ngoan Nhân trông như thế nào.
Tuy nhiên, anh ta có đầu óc, và anh ta thực sự đã đoán đúng.

Từ chiếc xe Rolls-Royce màu đen, quả nhiên người thanh niên bước xuống chính là cậu chủ Ngoan Nhân - Thẩm Lãng.
"Bằng những dẫn chứng như vậy mà nhanh chóng suy đoán đó là cậu chủ Ngoan Nhân, như vậy có phải là quá tùy tiện không? Mà anh nói cái biển số xe kia, rốt cuộc là có những con số nào?" Vu Mang hỏi.
Tút tút.
Cuộc gọi đã bị ngắt.
Rõ ràng vị thám tử này đã không còn muốn hợp tác với Vu Mang nữa.
Bởi vì anh ta cảm thấy một người chậm hiểu như Vu Mang, cho dù cơ hội có tốt đến đâu cũng khó mà thành công.
Ngay cả những con số kia cũng không đoán ra được, còn muốn lợi dụng cậu chủ Ngoan Nhân? Vậy thì cút đi chỗ khác đi!
Thay vì lãng phí thời gian và sức lực của mình ở nhà họ Vu, không bằng kiếm những dòng tộc khác để hợp tác.
Lúc này, Thẩm Lãng đã trở về Thúy Tâm Tiểu Trúc.
Anh dự định sẽ chuyển đi trong vòng ba ngày.
Dòng tọoc đã tặng anh trang viên Tống Nghị như một phần thưởng, nếu để trống một khoảng sân rộng như vậy thì lãng phí quá.
Anh đã gặp Lâm Nhuyễn Nhuyễn để thảo luận một chút, nói rõ lí do vì sao anh lại chuyển đến trang viên Tống Nghị.
Là người ngoài cuộc nên Lâm Nhuyễn Nhuyễn cũng không biết trang viên Tống Nghị đại diện cho cái gì ở Giang Nam.
Cô ấy cho rằng trang viên Tống Nghị cũng giống những khu dân cư khác nên trực tiếp đồng ý mà không do dự.
Sáng sớm hôm sau, Thẩm Lãng đột nhiên nhận được một cuộc điện thoại.
Hẳn là Lý Thư Yểu gọi tới.
Nghe giọng điệu của Lý Thư Yểu có vẻ như đang có oan ức trong lòng.
"Thẩm Lãng, anh, anh có thể giúp tôi được không?" Lý Thư Yểu nói có hơi ngắt quãng, dường như có điều gì khó nói.
"Có chuyện gì vậy Thư Yểu?" Thẩm Lãng cũng không biết Lý Thư Yểu đột nhiên gọi điện cho anh là vì chuyện gì.

"Tôi cần anh, tôi cần anh giúp một chuyện." Lý Thư Yểu nói ấp a ấp úng.
"Có gì cô cứ nói thẳng, nếu giúp được tôi nhất định sẽ giúp." Thẩm Lãng nói.
"Cái này, tôi cần anh đến Giang Nam để làm bạn trai của tôi." Lý Thư Yểu nói.
Thẩm Lãng hơi kinh ngạc.
Anh biết rằng Lý Thư Yểu có ý tứ với anh, nhưng anh nghĩ rằng Lý Thư Yểu đã lựa chọn buông bỏ mọi thứ sau khi rời khỏi Vân Thành rồi.
"Thư Yểu, cô đã quên rồi à? Ngày đó cô cầu hôn tôi, nhưng tôi không đồng ý vì khi đó tôi muốn cho cô yên tĩnh một chút để bình tĩnh suy nghĩ lại thật kỹ.

Nếu như chỉ là trong chốc lát bị xúc động quá mức mà nói vậy thì đó không phải là tình yêu." Giọng điệu của Thẩm Lãng rất bình tĩnh và nghiêm túc.
Dù Thẩm Lãng có rất nhiều cô gái xinh đẹp xung quanh nhưng anh là một người coi trọng tình cảm con người, không bao giờ coi tình yêu là một trò đùa.
"Tôi...!Tôi biết.

Cái này, anh hãy nghe tôi nói, tôi đang gặp một chút rắc rối, tôi muốn anh đến Giang Nam một chuyến, giả làm bạn trai của tôi." Lý Thư Yểu cảm thấy trong lòng có chút mất mát.
Mặc dù cô ta đã dự liệu từ trước rằng Thẩm Lãng sẽ khéo léo từ chối, nhưng khi chính tai mình nghe được những lời ấy, cô ta vẫn cảm thấy đau khổ.
Cô ta cảm thấy rất hối hận về thái độ của mình với Thẩm Lãng trước đây và chọn tin tưởng Vương Tử Văn.

Mặc dù mọi chuyện đã qua nhưng giữa cô ta và Thẩm Lãng đã trở thành mối quan hệ xa cách.
"Tôi nhớ khi còn ở Vân Thành, cô cũng nhờ tôi đóng giả làm bạn trai cô, lần này lại gặp phải chuyện phiền toái gì đúng không?" Thẩm Lãng đứng ở sân thượng nghe điện thoại của Lý Thư Yểu.
"Lần này là bác của tôi, vài hôm trước giới thiệu cho tôi một người.

Tôi từ chối nhưng bác tôi nhất quyết bảo tôi phải đi gặp mặt, và còn bắt tôi phải kết hôn với người đó." Lý Thư Yểu nói ra lí do.
"Tôi hiểu rồi, cô muốn nói cho bác của mình biết rằng hiện tại cô đã có bạn trai nên không cần phải động tay động chân vào hôn sự của cô, đúng không?" Thẩm Lãng nói.
"Đúng vậy, tôi chỉ muốn anh làm bạn trai của tôi.

Không phải, không phải, là để cho anh giả làm bạn trai tôi." Lý Thư Yểu ở đầu dây bên kia, mặt đã đỏ bừng.
"Ồ, tôi đã hiểu, thì ra cô vẫn có suy nghĩ cẩn thận như vậy." Thẩm Lãng cười đùa nói.
"Dù sao thì anh biết đấy, trong lòng tôi chỉ có mình anh, tôi mặc kệ kết quả cuối cùng có như thế nào, tôi cũng không ép buộc.

Chỉ là chuyện này tôi muốn anh giúp tôi một chút.

Bác của tôi là một người rất quyền lực, tôi thực sự lo lắng rằng bác của tôi sẽ ép tôi kết hôn với con người hạ đẳng kia." Lý Thư yểu cắn chặt đôi môi anh đào, đỏ mặt nói.
Lúc này, Thẩm Lãng không có cười nữa mà gật đầu đồng ý: "Được rồi, tôi sẽ giúp cô, giúp cô chuyện này, hơn nữa tôi cũng muốn nói cho cô biết là tôi đã ở Giang Nam."
"A? Anh đã đến rồi sao? Anh tới Giang Nam là...!Là đi công tác à?" Lý Thư Yểu hỏi.

Cô ta cảm thấy Thẩm Lãng cũng sẽ không vì cô ta mà đến Giang Nam.
"Không cần hỏi nhiều như vậy, sau này còn nhiều cơ hội gặp mặt.

Mà, bệnh tình của bố cô như thế nào rồi?"
Đột nhiên trong đầu Thẩm Lãng nghĩ đến việc này, Lý Thư Yểu và bố của cô ta đến Giang Nam là để khám bệnh.

"Tình hình không được khả quan cho lắm.

Bác của tôi đã đưa bố tôi đi tìm một vị bác sĩ lớn tuổi, nổi tiếng ở vùng Giang Nam.

Ông ấy vẫn đang được điều trị, thế nhưng tôi cảm thấy bố tôi đang hồi phục lại bình thường rồi." Lý Thư Yểu đáp lại.
Thật ra, Lý Thư Yểu vẫn hy vọng bố của cô ta có thể được Thẩm Lãng khám và chữa bệnh vì cô ta tin tưởng vào chuyên môn của anh.
Chỉ là người bác kia quá quyền lực, mặc dù cô ta đã nhiều lần nhắc tới Thẩm Lãng nhưng đều bị người bác của mình từ chối, ngay cả một câu thương lượng cũng không có.
Bây giờ, cô ta đến Giang Nam thì cũng trở thành người ăn nhờ ở đậu.
Mặc dù bên kia là gia đình của bác Lý Thư Yểu nhưng họ rất độc đoán, căn bản không suy nghĩ đến cảm xúc của cô ta.
Thậm chí, nhiều người còn dùng cô ta như một công cụ để cầu hôn.
Ép cô ta phải kết hôn với nhà họ Liễu ở Giang Nam.
Nhà họ Liễu là một dòng tộc hạng hai ở vùng Giang Nam.
Nhưng lại được hậu thuẫn bởi nhà họ Bạch, một trong mười dòng tộc hàng đầu Giang Nam.

Nhà họ Liễu và nhà họ Bạch là quan hệ thông gia.
Con gái của chủ nhân nhà họ Liễu được gả cho con trai của chủ nhân nhà họ Bạch.
Mà chính vì những tầng quan hệ này mà bác của Lý Thư Yểu muốn Lý Thư Yểu gả đến nhà họ Liễu.
"Nói đi, tôi cần phải làm những gì?" Thẩm Lãng hỏi Lý Thư Yểu.
"Ngay buổi trưa hôm nay, anh hãy mang theo món quà tới nhà của cô tôi, tự xưng là bạn trai của tôi.

Khi bác tôi biết tôi thật sự có bạn trai, có lẽ bác tôi sẽ không ép tôi gả cho nhà họ Liễu nữa." Lý Thư Yểu nói.
"Được rồi, buổi trưa tôi sẽ đến, báo địa chỉ đi." Thẩm Lãng nói.
"Khu đông Giang Nam, vườn hoa Ngự Đình nhà họ Cát." Lý Thư Yểu đáp.
Cứ như vậy, Thẩm Lãng đồng ý.
Nhân cơ hội này anh đã tình cờ liên lạc được với các gia tộc khác nhau ở Giang Nam.
Sau khi giúp Lý Thư Yểu xong, anh sẽ đến nhà họ Vu để đòi nợ.
Cuối cùng, Lý Thư Yểu lại nói thêm một câu nữa: "Được rồi, Thẩm Lãng, bác tôi là một người tương đối thích người khác khen.

Chờ chút tôi chuyển khoản để anh đi taxi đến nhà bác tôi, nếu muốn diễn thì diễn thật tốt nha!"
Đáp lại lời nói của Lý Thư Yểu, Thẩm Lãng nhẹ nhàng cười: "Không cần.".


Bình luận

Truyện đang đọc