SIÊU CẤP THIẾU GIA



“Cậu đứng lại đó, mới vừa nói gì thế?”
Sắc mặt Thẩm Lãng lập tức sầm xuống.
“Tôi nói hai người không có tiền thì đừng đến quán hải sản, đây là phải là nơi mà các người có thể tiêu tiền nổi đâu, mau đi đến những quán ăn lề đường ấy.”
Từng câu nói của người phục vụ đều vô cùng cay nghiệt, khóe mắt mang theo chút khinh thường.
Thẩm Lãng nhìn khuôn mặt giả tạo của người phục vụ thì trong mắt tản ra sự lạnh lùng.
Người phục vụ này đang có gì khó chịu trong người nên tìm người để trút giận sao? Mở miệng đóng miệng đều là những từ ngữ kỳ thị, thật sự đúng là trong rừng cây lớn thì loại chim nào cũng có.

“Chúng tôi có tiền nhưng muốn ăn cái gì thì là do chúng tôi tự quyết định, cậu là cái thá gì?” Thẩm Lãng lạnh giọng nói.
“Hừ, không có tiền mà bày đặt sĩ diện.

Tôi đã làm việc ở đây nhiều năm như vậy, có phải là người có tiền hay không thì chỉ cần nhìn sơ là biết rồi, anh giả vờ gì chứ?” Người phục vụ kia hung hăng đáp lại.

“Cho nên cậu làm việc nhiều năm như vậy mà vẫn là phục vụ đấy, cứ thế mà lại nghĩ là mình hay ho lắm.

Tôi cần hai món ăn này, những thứ khác không cần.” Giọng nói nghiêm túc của Thẩm Lãng vang lên.
Khi bị người khác giễu cợt bản thân không có tiền ăn hải sản thì có người sẽ gọi thêm thức ăn để chứng minh bản thân mình có khả năng chi trả.
Nhưng Thẩm Lãng không muốn làm vậy.
Nếu như quán hải sản này phục vụ không tốt thì tại sao anh lại phải đưa tiền cho bọn họ chứ?
Ngành nghề ăn uống không phải chỉ chú trọng thức ăn mà còn phải chú trọng phong cách phục vụ nữa, khách hàng tới đây ăn cơm, chẳng lẽ còn phải xem sắc mặt của bọn họ à?
Thức ăn thì nhất định phải gọi thêm nhưng tuyệt đối không thể gọi thêm ở tiệm này.
Lời nói của Thẩm Lãng khiến người phục vụ không thể phản bác.
Làm việc nhiều năm như vậy mà bản thân mình quả thật chỉ là nhân viên phục vụ.
Dường như bị đâm đến chỗ đau, sắc mặt cậu ta lập tức trở nên âm u hơn, thẹn quá thành giận nên xoay người đi làm chuyện khác.
Sau khi nhân viên phục vụ rời đi, Thẩm Lãng lấy ra một tấm thẻ màu xanh, sau đó dùng điện thoại di động quét mã phía trên rồi tạo một tài khoản trên mạng.
Lâm Nhuyễn Nhuyễn ngồi đối diện thấy Thẩm Lãng quét thẻ thì trong lòng dâng lên sự tò mò.
“Thẩm Lãng, anh đang làm gì vậy?”
Thẩm Lãng cười nhạt, đùa đùa đáp lại: “Anh xem thử xem tấm thẻ hội viên này có quá hạn không, để khi nào đi cắt tóc thì dùng.”
Ban đầu ở thành phố Bình An, lúc anh đưa chiếc thẻ này ra để trả tiền thì còn bị người khác cười nhạo, nói rằng đây là thẻ hội viên của tiệm làm tóc.
May mà tính cách Thẩm Lãng không thèm để ý đến việc người khác nói gì, dù sao thì tấm thể này đã không còn sản xuất nữa nên người bình thường không được tiếp xúc tới, chỉ lưu truyền trong giới thượng lưu thần bí nhất mà thôi.
Sau khi ghi món ăn xong, Thẩm Lãng yên lặng chờ đợi.
Không bao lâu sau, người phục vụ kia bưng lên món tôm hoa sen và cua nấu ớt của cửa quán.
“Hai người có muốn tôi bỏ tiền tặng các người thức uống không? Cửa hàng chúng tôi không cung cấp rượu miễn phí đâu.”
Nói chuyện đâm chọc như vậy, chẳng lẽ cậu ta cho rằng anh rất dễ bắt nạt sao? Thành tựu cả đời chắc cũng chỉ là một tên nhân viên phục mà thôi, quá kém cỏi.
“Không cần.” Thẩm Lãng cũng lười ngẩng đầu lên, anh đang bận đặt hàng bảng thẻ Thế Kỷ Lam.
Mà tên phục vụ lại lẩm bẩm trong lòng: “Tôi thấy hai người sợ tiêu tiền thì đúng hơn, cửa hàng chúng tôi bán một ly nước chanh là năm mươi nghìn, tôi thấy dáng vẻ của hai người chắc là không dám tiêu xài rồi.”
Không chịu xài tiền cũng đâu có gì mất mặt, chi phí của mỗi người đều khác nhau.

Huống chi Thẩm Lãng chưa từng nói anh không chịu xài tiền, tiền dùng vặt của anh đã là mấy trăm triệu rồi, chẳng lẽ bây giờ lại phải nhịn ăn hải sản sao?
Chỉ là ngay trước mặt Lâm Nhuyễn Nhuyễn nên Thẩm Lãng không muốn biểu hiện bản thân quá giàu có mà thôi.
Người phục vụ vừa rời khỏi thì thức ăn mà Thẩm Lãng đặt hàng bằng thẻ của Thế Kỷ Lam cũng đưa đến, vô cùng đúng lúc.
Quán hải sản này không viết rõ là không thể tự mang thức ăn, vì thế Thẩm Lãng cũng sẽ không khách sáo, ai bảo nhân viên phục vụ kia không lễ phép trước.
Nhân viên đưa thức ăn là một người đàn ông có vẻ ngoài khá khôi ngô.
Ông ấy ăn mặc âu phục chỉnh tề, lễ phép tao nhã, thái độ vô cùng lịch sự.
Sau khi nhìn thấy Thẩm Lãng, ông ấy lập tức cúi người chào Thẩm Lãng thật sâu.
“Quản gia 9527 là phục vụ của ông chủ, mời ông chủ từ từ thưởng thức.”
Sau đó 9527 lại rất lễ phép từ từ xoay người rời đi.
Người này là quản gia được sắp xếp ở Tỉnh Thành, danh hiệu 9527, ông ấy có thể thỏa mãn đa số các yêu cầu của Thẩm Lãng, hơn nữa còn tuyệt đối phục tùng mệnh lệnh.
Từ những việc lớn như ăn ở, chơi đùa hay những việc nhỏ như thay mặt đánh người, mua thuốc lá thì chỉ cần Thẩm Lãng tình nguyện là 9527 sẽ lập tức có mặt giúp anh làm.
Quản gia của Thế Kỷ Lam trải rộng khắp nơi trên thế giới, nhất là ở những thành phố lớn thì việc kêu đến kêu đi vô cùng thuận lợi, chỉ là bình thường Thẩm Lãng cũng không có thói quen dùng loại phục vụ này.
Lâm Nhuyễn Nhuyễn cảm thấy đầu óc của mình hơi mơ hồ, cô ấy cảm thấy giống như đang đóng phim vậy.
“Thẩm Lãng, chuyện này là sao vậy? Người đưa thức ăn vừa rồi thật kỳ quái.”
Đối với sự nghi ngờ này, Thẩm Lãng khẽ gật đầu rồi cười nhạt: “Không cần phải để ý đến ông ấy, có lẽ là nhân viên đưa thức ăn cosplay đó, như vậy mới có cảm giác đặc biệt.”
“Còn có loại phục vụ này sao? Tại sao tôi không nghe nói vậy?” Lâm Nhuyễn Nhuyễn lại hỏi.
“Chỉ là thử vận may thôi, cho chút ít tiền boa là được rồi.” Thẩm Lãng tìm đại một lý do để giải thích.
Sau đó, anh lập tức đổi chủ đề nói: “Nhuyễn Nhuyễn, bây giờ anh mới nhìn thấy bên trong là thức ăn ngon đấy.”
“Chúng ta ở quán hải sản mà gọi thức ăn ngoài, như vậy có phải hơi quá đáng rồi không?” Lâm Nhuyễn Nhuyễn nói.
“Không quá đáng, nếu muốn trách thì phải trách cái người nhân viên phục vụ đó không lễ phép.

Hơn nữa quán hải sản cũng không nghiêm cấm khách hàng tự mang thức ăn vào mà, đừng để trong lòng.” Thẩm Lãng nói.
“Được, tôi biết rồi.” Lâm Nhuyễn Nhuyễn khẽ gật đầu.
Thẩm Lãng mở hộp đựng thức ăn tuyệt đẹp kia ra, chỉ thấy bên trong là một nồi hải sản vô cùng ngon.

Những loại hải sản này rất chất lượng, tươi sống an toàn.
Thẻ của Thế Kỷ Lam quả thật là tuyệt vời, tất cả nguyên liệu nấu ăn đều là hàng cao cấp.
Căn bản không cần lo lắng đến độ tươi sống bởi vì Thế Kỷ Lam sẽ không tự đập bảng hiệu của mình.
Trong nồi hải sản có tôm hùm gai, cá hồi chó, hào sống của Pháp cùng nhiều nguyên liệu đắt tiền khác.
Những nguyên liệu nấu ăn này là đặc sản của từng nơi riêng biệt nên đương nhiên giá thành cũng không hề rẻ.
Nhưng càng quý hơn hết chính là rượu trắng.
Loại rượu này đã được chưng cất rất nhiều năm, chuyên dùng để tiếp đãi những người khách nước ngoài có thân phận cao quý.
Bây giờ lại để chung với một nồi hải sản như vậy thì quả thật vô cùng hào phóng.
“Oa, thật là nhiều hải sản, chắc chắn là rất đắt đấy.” Lâm Nhuyễn Nhuyễn rất vui vẻ.
Nhưng mà cô ấy lại hơi tiếc tiền, mặc dù không biết rằng tất cả những thứ này đều là đồ quý nhưng khi nhìn thấy tôm hùm gai lớn như vậy thì cũng ý thức được đây không phải là thức ăn rẻ tiền.
“Không đắt, yên tâm thưởng thức đi.” Thẩm Lãng nhàn nhạt đáp lại một câu, anh cũng không định giải thích gì thêm.
Sau đó, Thẩm Lãng lại đặt một chai nước trước mặt Lâm Nhuyễn Nhuyễn rồi nói: “Hôm nay không được uống rượu, ngày mai anh còn có việc nên chúng ta lấy nước thay rượu đi.”
Giá cả của chai nước này không chênh lệch quá nhiều với loại rượu trắng kia, vì suy nghĩ đến cảm nhận của Lâm Nhuyễn Nhuyễn nên đương nhiên Thẩm Lãng sẽ không đề cập đến nguồn gốc của chai nước.
“Được thôi.” Lâm Nhuyễn Nhuyễn nhẹ nhàng gật đầu.
Mà lúc này, người phục vụ kia đứng đó không xa ném một ánh mắt khinh bỉ về phía Lâm Nhuyễn Nhuyễn và Thẩm Lãng.
“Nhìn hai người này vui như vậy, không phải chỉ là một nồi hải sản thôi sao, có gì giỏi lắm đâu.

Đúng là đồ nhà quê mà, không nổi thức ăn ở quán hải sản thì gọi đồ ăn bên ngoài tới, mình thật sự phục bọn họ luôn, đúng là không biết liêm sỉ!”.


Bình luận

Truyện đang đọc