SIÊU CẤP THIẾU GIA



Nói đến chuyện này, trong lòng Tống Tri Viễn cũng không tự tin lắm.

Nói đến kiến thức y học và giám định đồ cổ, ông tin rằng Thẩm Lãng chắc chắn cũng không có gì đáng nói.

Nhưng muốn nói chuyện làm ăn, trong mắt ông Thẩm Lãng chỉ là một quả dưa chuột sống.

Với lại trước mắt còn chưa chính thức hợp tác cùng tập đoàn Phi Vũ, chỉ bằng kiến thức kinh doanh ít ỏi của Thẩm Lãng, rất khó để thuyết phục siêu thị Đại Hoa chỉ bán băng vệ sinh Shure.

Tống Tri Viễn không hy vọng gì, chỉ xem như cho Thẩm Lãng một cơ hội để thử.

Ông nhìn cháu gái Tống Từ, phát hiện Tống Từ hình như có tâm sự, bởi vì ngày hôm nay hơi ít nói, không giống với con người đáng yêu hoạt bát thường ngày.

Thật sự, Tống Từ đang nghĩ mấy lời kia của Thẩm Lãng mặc dù nghe rất hoa mỹ, nhưng nếu như người trẻ muốn làm liều, cũng có thể có được hiệu quả khó tưởng tượng được.

Thời gian trôi qua rất nhanh, nháy mắt đã đến tối.

Theo thời gian hẹn trước, phải uống rượu với chủ tịch tập đoàn Phi Vũ.

Tống Tốn Lâm có việc, nên giao lại toàn quyền xử lý công việc cho con trai Tống Nghiễn, cũng nhắc nhở Tống Nghiễn phải xử lý tốt bữa tiệc rượu này.

Đêm nay cũng không phải đêm chính thức ký kết, mà là lần đầu gặp mặt để ăn cơm, để người thừa kế tương lai của nhà họ Tống là Tống Nghiễn lo liệu cũng là chuyện hợp tình hợp lý.

Chừng bảy giờ tối, Tống Nghiễn đã có mặt ở bữa tiệc ở tòa nhà Tụ Tinh, chờ đợi chủ tịch tập đoàn Phi Vũ đến.


Nhìn thấy cũng sắp đến thời gian, Tống Nghiễn gọi điện thoại cho Thẩm Lãng.

“Đến chưa?” Giọng Tống Nghiễn lạnh lùng, ngoại trừ người nhà thì nói chuyện với người ngoài hầu như đều dùng giọng điệu lạnh lùng như thế này.

Lúc này, Thẩm Lãng mới đi cùng Tô Bằng vào tòa nhà Tụ Tinh.

“Ừm.

” Thẩm Lãng nhàn nhạt ừ một tiếng đáp lại, sau đó tắt điện thoại.

Âm thanh “Biu biu” truyền đến bên tai, mày kiếm của Tống Nghiễn vẩy một cái, hai mắt phát ra hai vệt sáng lạnh lẽo.

Trừ người nhà ra chưa từng có ai dám đối xử như thế với tôi!
Thật ra, tính cách của Thẩm Lãng cũng rất thẳng thắn.

Người khác đối xử với anh như thế nào, anh sẽ đối xử lại như thế.

Cho dù anh là cậu ấm thứ tư ở tỉnh, trong mắt một người như tôi cũng không đáng một đồng!
Thẩm Lãng mang theo Tô Bằng đi vào phòng ăn riêng xa hoa.

Tống Nghiễn thấy Thẩm Lãng đi cùng với một người lạ nữa, lúc này nhướng mày lên, mặt lộ ra vẻ không vui.

“Thẩm Lãng! Anh đưa thêm một người thì còn ra thể thống gì nữa? Hôm nay muốn làm chuyện lớn mà không muốn quyết định, không sợ ảnh hưởng đến kế hoạch hợp tác lớn sao?”
Tống Nghiễn không biết Thẩm Lãng đưa thêm một người đến để ăn chực hay làm gì, nhưng vô cùng không hài lòng với chuyện này.

Cũng đúng lúc này, “chủ tịch” tập đoàn Phi Vũ Lương Trí Nghĩa cũng đi vào phòng ăn.

Sau khi Lương Trí Nghĩa bước vào, đầu tiên là liếc nhau với Thẩm Lãng một cái, ánh mắt chớp chớp kỳ lạ.

Sau đó Lương Trí Nghĩa nhìn về phí Tống Nghiễn, mỉm cười hỏi: “Tôi là Lương Trí Nghĩa của Phi Vũ, đây là cậu Tống lại không.


“Đúng vậy, là tôi, tôi đợi chủ tịch Lương đã lâu, mời anh ngồi xuống.

” Tống Nghiễn nhanh chóng đưa tay ra, bắt tay Lương Trí Nghĩa.

Liên lạc với một nhân vật cao quý đã trải qua nhiều chiến trường khó khăn đúng là rất mất công.

Đêm nay Tống Nghiễn cũng không dám làm mặt lạnh với Lương Trí Nghĩa, dù sao cũng liên quan đến kế hoạch của cả dòng họ, nếu như có thể hợp tác với tập đoàn Phi Vũ, tương lai sẽ có hi vọng hợp tác với dòng họ hàng đầu Việt Nam.

Mà Tống Nghiễn cũng hiểu tập đoàn Phi Vũ là một trong năm tập đoàn lớn nhất tỉnh, Tống Thị còn yếu không thể nào so sánh được, chủ tịch Phi Vũ chắc chắn sẽ không phải một nhân vật đơn giản.

Tính cách Tống Nghiễn là như vậy.

Chỉ có ông chủ tai to mặt lớn mới có thể trấn áp cậu ta.

Lập tức Tống Nghiễn gọi nhân viên phục vụ lại hỏi: “Đem thức ăn lên nhanh đi, đưa rượu Mao Đài mà ông tôi cất ở đây mang lên nữa!”
“Hai người đây là?” Lương Trí Nghĩa chỉ chỉ Thẩm Lãng và Tô Bằng.

Anh ta chỉ là diễn kịch một chút, một người là ông chủ của mình, một người là người quen cũ, sao lại không biết được.


“Đây là Thẩm, tôi gọi tới bồi rượu.

” Tống Nghiễn lạnh lùng nhìn Thẩm Lãng một chút, không muốn giới thiệu nhiều, sợ làm nhà họ Tống mất mặt.

Sau đó Tống Nghiễn kéo Lương Trí Nghĩa ngồi vào vị trí chủ bàn rượu, mỉm cười nói: “Chủ tịch Lương, vị trí này là của ngài.


Lương Trí Nghĩa không trả lời Tống Nghiễn ngay mà nhìn Thẩm Lãng trước một chút.

Hiện tại Lương Trí Nghĩa là tay sai trung thành của Thẩm Lãng, có chút để ý đến trật tự chủ tớ, nếu không có sự đồng ý của Thẩm Lãng, anh ta cũng không dám làm chuyện gì.

Thẩm Lãng cười nhạt một tiếng, ra hiệu ngầm đồng ý.

“Cười ngây ngô cái gì, mau đi rót rượu đi!” Tống Nghiễn nghiêng người trừng mắt, giọng lạnh lùng ra lệnh.

Mà lúc này Thẩm Lãng không nhúc nhích, Tô Bằng lại đứng lên.

Ở trong mắt Tô Bằng, không có lý do gì để ông chủ tập đoàn rót rượu.

Tống Nghiễn không hỏi đến thân phận của Tô Bằng, tưởng Thẩm Lãng đưa đến một nhân viên nhỏ đến để mười rượu.

Lương Trí Nghĩa ngồi ở vị trí chủ bàn tiệc, biểu cảm có chút không được tự nhiên.

Đọc truyện tại -- ТгumTru уen.

me --
Anh ta là trợ thủ cho Thẩm Lãng, bình thường không dám có hành vi thiếu tôn trọng, nhưng hôm nay ngồi ở vị trí chủ bàn tiệc, có chút cảm giác giọng khách át giọng chủ.

“Thẩm Lãng, cậu đứng dậy!” Tống Nghiễn lại nói bằng giọng lạnh lùng: “Rót rượu cho chúng tôi!”
Trong phòng rõ ràng có nhân viên nữ phụ trách rót rượu, Tống Nghiễn làm như thế là cố ý làm khó dễ Thẩm Lãng, trong lòng anh ta xem thường Thẩm Lãng.

Lương Trí Nghĩa nghe nói như thế, lập tức trở nên luống cuống.

Không để cho ông chủ ngồi vị trí chủ bàn tiệc nên anh còn đang sợ hãi, làm sao có thể để ông chủ rót rượu cho anh, làm sao có thể làm chuyện như vậy.

"Không được!"
Lương Trí Nghĩa nhất thời không kiềm chế được hô lên.

“Chủ tịch Lương có vấn đề gì sao?” Tống Nghiễn nhíu mày nghi ngờ, sau đó lông mày giãn ra cười nói: “Ha ha, tôi hiểu rồi chủ tịch Lương, tôi hiểu tôi hiểu.


Tống Nghiễn nghĩ rằng Lương Trí Nghĩa thích nhân viên phục nữ rót rượu, đàn ông rót rượu thì không có cảm giác gì.

“Để nhân viên rót rượu đi, để cậu này đến ngồi bên cạnh tôi.

” Lương Trí Nghĩa sau khi sắp xếp cảm xúc lại, nhìn Thẩm Lãng một chút rồi nói.

“Chủ tịch Lương, anh gọi cậu ta là Thẩm là được, lịch sự như vậy cậu ta không chịu được đâu.


” Tống Nghiễn nói.

“Tôi không thích lễ nghi phiền phức, cũng không thích sắp xếp thứ tự thân phận, gọi cậu như vậy rất dễ nghe.

” Lương Trí Nghĩa rất kiên định đáp lại.

“Ha ha ha, được rồi chủ tịch Lương, chỉ cần chủ tịch Lương thích gọi thế nào cũng được.

” Tống Nghiễn cười đáp lễ với Lương Trí Nghĩa, trong lòng vô cùng buồn bực, chủ tịch Lương đúng là hiền quá.

Chuyện này làm cho Tống Nghiễn vô cùng hứng thú, bởi vì người này so với những ông chủ tập đoàn mà anh ta từng tiếp xúc rất khác biệt.

Thịt rượu đầy đủ, Tống Nghiễn theo dặn dò của ba, cố gắng hết sức kéo chủ đề về chuyện hợp tác giữa hai nhà.

Mà Lương Trí Nghĩa, theo lời dặn dò của Thẩm Lãng, hòa giải với Tống Nghiễn.

Sau ba lần rượu, mặt mày ai cũng đã có chút ngà ngà sau.

Tống Nghiễn cảm thấy thời cơ đã chín muồi.

Anh ta cười nhạt một tiến, từ phía sau lấy ra một chiếc hộp tinh xảo, mở ra đặt trước mặt Lương Trí Nghĩa.

Chỉ thấy trong hộp có một cái bình bằng sứ thanh hoa.

“Chủ tịch Lương, nghe nói ngài thích đồ cổ, đây là bình mai trong thời kỳ Minh Tuyên Đức, tôi là người ngoài nghề đồ cổ, tìm được đồ tốt vẫn phải giao cho người hiểu biết, mong chủ tịch Lương vui vẻ nhận.


Trên mặt Tống Nghiễn cười nhẹ nhàng, rõ ràng là muốn từ sở thích của Lương Trí Nghĩa từ đó thúc đẩy chuyện hợp tác của hai nhà.

Đây là lời nhắn nhủ của ba và ông nội anh ta.

Nhưng mà Lương Trí Nghĩa đầu tiên không phải xem xét bình sứ thanh hoa này thế nào, mà là nhìn sắc mặt của Thẩm Lãng.

Ông chủ nhà mình đang ngồi bên cạnh, cũng không dám tùy tiện nhận quà!
Lương Trí Nghĩa do dự mãi.

Tống Nghiễn lại không hiểu ý anh ta.

“Chủ tịch Lương, ngài cảm thấy cậu ta không vừa mắt sao? Hay để tôi đuổi ngay cậu ta đi!”.


Bình luận

Truyện đang đọc