SIÊU CẤP THIẾU GIA



Dám ra tay trước mặt anh như vậy nhất định sẽ không có kết cục tốt đẹp.

Nếu không tìm được người kia thì chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến việc thừa kế.

Tám giờ sáng.
Hoàng Lộ vừa đến tập đoàn Phi Vũ làm việc thì nhận được thư sa thải của công ty.
Nguyên nhân là do thành tích không đạt chuẩn.
Anh ta không hay biết gì cả, vẻ mặt đờ ra ngơ ngác.
Anh ta phải cố gắng 5 năm trời để có được vị trí như hiện tại
Vậy mà bây giờ lại bị cho thôi việc, trái tim anh ta không khỏi cảm thấy lạnh lẽo.
Tập đoàn Phi Vũ nằm trong top 5 doanh nghiệp lớn nhất tỉnh thành, đặc biệt là sau khi công ty của nhà họ Lý, họ Vương bị bỏ lại phía sau thì vị thế của tập đoàn Phi Vũ đã lên đứng hạng nhất nhì.

Lúc này, Hoàng Lộ thấy mình như trở về thời kỳ trước giải phóng.

“Giám đốc, tại sao lại như vậy?”
Hoàng Lộ vô cùng đau khổ, nước mắt anh ta chực trào ra.
“Bởi vì anh đã đắc tội với người mà anh không nên đắc tội.” Đổng Khiết Nhiên lạnh lùng nói.
“Giám đốc, người đó là ai vậy? Cho dù có bị thôi việc thì tôi cũng muốn biết lí do tại sao.” Hoàng Lộ hoàn toàn không biết mình đã đắc tội với ai.

“Anh có quyền gì mà đòi được biết lý do vì sao? Anh chỉ là con kiến trong mắt chúng tôi thôi.”
Nói xong Đổng Khiết Nhiên quay lưng bước đi.
Lúc này Tôn Dã cũng bị người cha Tôn Hồng Hỉ của mình mắng cho một trận, ăn một cái bạt tai.

“Ba, tại sao lại như vậy? Sao ba lại vô cớ đánh con?” Tôn Dã vẫn không biết được có chuyện đang xảy ra.

“Về sau làm việc gì thì cũng cố mà mở to mắt ra mà nhìn.


Đừng có như thằng ngu nữa!”
Tôn Hồng Hỉ không thể tiết lộ quá nhiều nhưng ông ta buộc phải dạy cho con trai mình một bài học, nếu không sau này Tôn Dã nhất định sẽ gây ra chuyện lớn.

“Rốt cuộc thì con làm sao hả ba?” Tôn Dã thấy rất tủi thân.
“Núi cao thì sẽ còn có núi cao hơn.

Ba cũng chỉ là người làm thuê cho tập đoàn Phi Vũ, quản lý cửa hàng trang sức Ý Lan San mà thôi.

Ra ngoài đường cũng đừng có nói Ý Lan San là của nhà mình.” Tôn Hồng Hỉ nhấn mạnh chuyện này.

“Ba, ba có thể nói cho con biết rốt cuộc là như thế nào không?” Tôn Dã hỏi lại.

“Dù sao sau này đi ra ngoài đường thì cũng phải biết khiêm tốn.”
Vứt lại câu đó xong, Tôn Hồng Hỉ ra bên ngoài hút thuốc.

Ông ta đang tính toán để tìm một cơ hội tới xin lỗi Thẩm Lãng.

Lúc này Thẩm Lãng vừa mới ăn sáng xong, tiện đường anh đi dạo một vòng công ty.
Lúc xuống tầng dưới, Thẩm Lãng tình cờ gặp Hoàng Lộ.

Anh ta đang ôm một thùng các- tông, vẻ mặt ủ rũ bước ra khỏi khu nhà của công ty.

Hòang Lộ cũng nhìn thấy Thẩm Lãng nhưng vì anh ta không muốn để Thẩm Lãng nhìn thấy bộ dạng khốn khổ bây giờ của mình nên anh ta vội vàng đưa hộp giấy ra đằng sau lưng.

“Anh tới đây làm gì?” Hoàng Lộ cau mày, ánh mắt anh ta đầy vẻ thù địch.
Thẩm Lãng nhìn anh ta một cái rồi thôi chứ anh cũng lười không muốn để ý tới anh ta làm gì.

Tôi tới làm gì lại cần phải báo cáo với anh à? Cả cái tập đoàn này là của tôi, tôi đi đâu cũng là quyền của tôi.

“Này! Tôi đang hỏi anh đấy.

Anh câm à?” Cơn giận của Hoàng Lộ không có nơi nào để trút.

“Cút đi!”
Thẩm Lãng đá Hoàng Lộ một cái.

Đối với loại người như Hoàng Lộ, Thẩm Lãng chỉ cảm thấy ghê tởm.

Anh ta bây giờ cũng đã chẳng còn chức vụ gì nữa mà còn ở đó giả vờ giả vịt.

Lúc ở nhà hàng Minh Nguyệt, anh vì Lâm Manh Manh nên mới không tính toán với hắn ta vậy mà bây giờ hắn lại đứng đó cà khịa.

Đúng là ngứa đòn mà!
Thẩm Lãng bước vào bên trong tòa nhà của công ty.

Anh đi dạo một vòng, nhân tiện xem thử xem có tìm được manh mối gì của tên tay trong kia không.
Hôm nay còn một chuyện nữa là Lâm Manh Manh sẽ đến tập đoàn Phi Vũ làm việc.

Nhưng Thẩm Lãng không hề muốn lộ diện để tránh người khác nghi ngờ thân phận của anh.

Và với vị trí của Lâm Manh Manh thì cô không dễ dàng có thể gặp được một cổ đông hội đồng quản trị như anh.


Đúng lúc này Lý Thư Yểu gửi tin nhắn tới.

“Chúng ta có thể gặp nhau không?”
Nhìn thấy tin nhắn này Thẩm Lãng bỗng chốc trở nên lạnh lùng.
“Giữa chúng ta không còn gì để nói cả.

Hợp đồng hôn nhân đã chấm dứt, tôi và cô không còn dính líu gì tới nhau nữa.”
“Em thật sự rất muốn gặp anh một lần, em có chuyện muốn nhờ anh giúp đỡ.”
Lý Thư Yểu đúng là thích Thẩm Lãng nhưng hôm nay vì có chuyện nên cô mới muốn gặp Thẩm Lãng.

“Có chuyện gì?”
“Anh còn nhớ miếng ngọc kia không? Gần đây tôi cứ cảm thấy có điều gì đó không ổn lắm.

Tôi thường xuyên như người mất hồn, tinh thần không tập trung và cả lo lắng bất an nữa.

Em nhớ anh từng bảo rằng miếng ngọc đó là vật không may mắn nên tôi muốn nhờ anh xem thử.”
Đó chính là miếng ngọc mà Vương Tử Văn đã tặng cho cô.

Lúc đầu Thẩm Lãng đã khuyên cô nên vứt nó đi nhưng vì lúc đó có cuộc họp thường niên của nhà họ Lý và những sự biến động trong tập đoàn nên Lý Thư Yểu không để tâm đến chuyện miếng ngọc.

“Cô vẫn chưa vứt nó đi à? Lúc đó tôi đã cảnh báo cô rồi đó là đồ cúng cho người chết.” Giọng của Thẩm Lãng trở nên nghiêm túc.

Lý Thư Yểu đã đeo miếng ngọc đó được ba năm.

Nếu bây giờ không xử lý tốt chuyện này, không biết chừng sẽ có người mất mạng.

“Sau cuộc họp thường niên của gia đình tôi đã không đeo nó nữa rồi.

Tôi cũng định vứt nó đi nhưng tự nhiên tôi lại chẳng thấy nó đâu nữa.

Nhưng tôi cứ cảm thấy gần đây mọi chuyện không được thuận lợi, có lẽ là có liên quan đến miếng ngọc này.”
Lúc đầu Lý Thư Yểu cũng không tin điều này nhưng kể từ khi chuyện nguy hiểm kia xảy ra ở chỗ cổng trường thì cô không thể không tin.

Hơn nữa cô cũng rất ngưỡng mộ tài năng của Thẩm Lãng, cô nghĩ rằng Thẩm Lãng không cố tình nghĩ ra những chuyện tâm linh để hù dọa cô.

“Phiền phức thật mà!” Thẩm Lãng không muốn dính líu gì đến Lý Thư Yểu nữa.

Nhưng bản chất của Lý Thư Yểu cũng không phải là xấu xa gì, mà đạo sĩ Trương Thiên Ý cũng từng nói kỳ thuật huyền môn có thể hại người, cũng có thể cứu người.

Nếu biết mà không cứu là đi ngược lại với ý nghĩa chân chính của đạo giáo.

“Miếng ngọc đó có lẽ vẫn đang ở trong nhà tôi nhưng tôi tìm khắp nơi rồi mà vẫn không tìm thấy nó đâu.” Lý Thư Yểu nói.

“Được rồi, để tôi tới xem thử.

Tôi sẽ tới nhà cô ngay.”
Thẩm Lãng nói xong thì cúp máy luôn.

Lý Thư Yểu cười nhạt, cô biết Thẩm Lãng không phải là người máu lạnh vô tình.
Ngay sau đó cô lại cảm thấy hơi mất mát.
“Nếu mình có mắt nhìn người thì có lẽ không để lỡ mối lương duyên tốt đẹp từ trên trời rơi xuống này.


Bây giờ muốn quay lại thì đúng là khó hơn lên trời.”
Lý Thư Yểu biết rõ rằng mình đã đi nhầm nước đi này.

“Nhưng bây giờ mình rất yêu anh ấy và có thể làm mọi chuyện vì anh ấy.”
Lý Thư Yểu ngơ ngẩn đứng ngoài ban công thở dài, không khỏi cảm khái về những chuyện đã qua.

“Anh chỉ là cơn gió vô tình ngang qua nhưng lòng em lại gợn sóng vì anh…”
Nửa giờ sau, Thẩm Lãng đến trước cửa biệt thự của nhà họ Lý ở Vân Đỉnh Nhất Phẩm.

Mặc dù tập đoàn Lý thị đã bị tập đoàn Phi Vũ mua lại nhưng vẫn giữ được những bất động sản dưới tên của nhà họ Lý.

Anh bấm chuông cửa và Lý Thư Yểu đi tới mở cửa.
Lý Thư Yểu mặc một chiếc váy liền màu xanh nhạt làm lộ ra đôi chân dài, vừa thu hút vừa không bị mất sự duyên dáng.

“Đưa tôi đến phòng cô để tôi xem thử.” Thẩm Lãng nói.
“Được rồi, anh đi theo em.” Lý Thư Yểu nhẹ nhàng gật đầu.
Từng là một cô gái thành phố lạnh lùng, sang chảnh nhưng bây giờ trước mặt Thẩm Lãng Lý Thư Yểu chỉ còn là một cô gái dịu dàng, đoan trang.

Vẻ mặt của Thẩm Lãng cũng không thay đổi nhiều.
Phòng của Lý Thư Yểu được trang trí gợi phong vị truyền thống đầy học vấn.

Giường và bàn làm việc đều được làm bằng gỗ đàn hương lá nhỏ màu đỏ, đơn giản nhưng vẫn quý phái và trang nhã.

Tất nhiên Thẩm Lãng không để ý tới trang trí trong phòng mà chỉ chú ý tới tà khí trong phòng.

Trên những đồ cúng tế thường có một lớp sát khí bao phủ vì chúng đã được chôn trong mộ rất nhiều năm, rất khó để gột rửa hết lớp sát khí đó.

Đạo sĩ Trương Thiên Ý đã dạy cho Thẩm Lãng một số huyền thuật cao thâm của Đạo gia mà bát tự của Thẩm Lãng có chòm sao Thái Cực nên khả năng cảm nhận của anh cũng nhạy hơn so với người bình thường.

Một lát sau, Thẩm Lãng lắc đầu và nói: “Không có trong phòng của cô, cô đã tìm những phòng khác chưa?”
“Tôi tìm hết rồi, chỉ có phòng mẹ tôi là tôi chưa tìm thôi…” Lý Thư Yểu cau mày, trong lời nói lại có chút gì đó do dự, giống như đang giấu giếm tâm sự gì đó.
Thẩm Lãng cảm thấy sắc mặt của Lý Thư Yểu không ổn lắm nhưng anh cũng không hỏi nhiều.

Sau đó, hai người vào phòng mẹ của Lý Thư Yểu.
Thẩm Lãng vô cùng xa lạ với mẹ của Lý Thư Yểu vì trong lễ mừng thọ của Lý Hàn Lâm hay trong cuộc họp thường niên của nhà họ Lý, Thẩm Lãng đều chưa từng gặp qua người phụ nữ này.

Bây giờ Lý Thư Yểu nhắc đến mẹ, Thẩm Lãng thấy hình như đang có một người xuất hiện trong bầu không khí trước mặt.

Vừa bước vào phòng của mẹ Lý Thư Yểu, anh đã nhận ra có một luồng sát khí trong phòng.

Miếng ngọc kia có lẽ đang ở trong căn phòng này.
Nhưng đúng lúc này, đột nhiên một người phụ nữ trung niên xuất hiện trong lưng họ, bà ấy tức giận và hét lên: “Lý Thư Yểu! Sao con dám dẫn một người đám ông xa lạ vào trong phòng mẹ? Cút hết ra ngoài đi!”.


Bình luận

Truyện đang đọc