SIÊU CẤP THIẾU GIA



Lúc này, Tề Mi Tuyết còn đang xô đẩy cô gái dọn vệ sinh.
Đột nhiên, có một cái đồng hồ rơi ra từ trong túi áo của cô gái, rớt trên mặt đất.
Cô gái mặc kệ Tề Mi Tuyết còn đang đẩy mình, lật đật mò tìm đồng hồ trên mặt đất.
Đây là quà tặng mà người đó đã tặng cho cô ấy, cô ấy coi cái đồng hồ này còn quan trọng hơn tính mạng mình.
Bình thường cô ấy luôn đeo trên tay nhưng bởi vì công việc hôm nay vừa bẩn vừa mệt cho nên mới cẩn thận cất vào trong túi áo.
Tuy nhiên không ngờ rằng vẫn xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Răng rắc!
Trong lúc cô gái đưa tay ra nhặt đồng hồ lên thì lại bị Tề Tuyết Mi giành trước một bước, hung hăng dẫm đạp dưới chân.
Không chỉ vậy, Tề Mi Tuyết còn cố hết sức nghiền nó.
“Một cái đồng hồ nát, nhặt cái gì mà nhặt, nhanh cúi đầu xuống xin lỗi tôi mau lên!”
Tề Mi Tuyết độc ác dẫm thật mạnh rồi lại nghiền qua nghiền lại, thậm chí cô ta còn không nhìn thấy Tề Đại Sơn đang đi đến gần.

Bởi vì Tề Đại Sơn bị mất hết thể diện ở hàng ghế VIP nên cũng không muốn ở lại đây nữa, cùng với tình trạng xảy ra đột ngột của cháu ngoại khiến cho ánh mắt ông ta trở nên thận trọng, không còn vẻ bén nhọn như buổi sáng.
Cô gái không cách nào quỳ được, hiện tại tâm trạng của cô ấy đã đau đớn tới cực điểm.
Đây không phải là một chiếc đồng hồ bình thường, mà là món đồ cô ấy vô cùng trân quý.
Tạm thời không bàn đến giá trị của cái đồng hồ này, chỉ nói đến vị trí của nó trong lòng cô ấy thì đã không cách nào thay thế được.
Mà Tề Mi Tuyết lại dẫm đạp dã man lên món đồ mà cô ấy trân quý, đúng là trái tim rắn độc!
Mũi cô gái chua xót, vành mắt phiếm hồng, cố nén không để nước mắt rơi xuống.
Khuôn mặt cô ấy nhăn nhúm lại đã thể hiện rằng cô ấy đang rất đau lòng.
“Vì sao cô lại làm như vậy? Rõ ràng là cô đâm vào tôi trước, lại còn ác ý dẫm hư đồng hồ của tôi, vì sao cô lại nhẫn tâm như vậy?”
Giọng nói của cô gái trời sinh mềm mại, lúc này tốc độ nói chậm rãi còn mang theo tiếng khóc thút thít yếu ớt khiến cho người ta có cảm giác đau lòng đến khó thở.
Nhưng mà Tề Mi Tuyết lại không có một chút lòng thương hại nào, ngược lại còn nở nụ cười kiêu ngạo.
“Cô hỏi tôi vì sao như vậy? Được thôi, tôi nói cho cô biết, thế giới này cá lớn nuốt cá bé, quyền lên tiếng nằm trong tay của một vài người có địa vị.

Mà ở thành phố Bình An này, nhà họ Tề của chúng tôi chính là vua chúa, lời nói của tôi chính là thánh chỉ.”
Nói xong những lời này, Tề Mi Tuyết trực tiếp giơ chân lên đá mạnh lên chiếc đồng hồ đã vỡ nát khiến cho nó bay ra ngoài.
Đồng hồ vỡ nát trượt xa một cái trên sàn nhà bóng loáng, sau đó vừa vặn dừng ngay dưới chân một chàng trai trẻ tuổi.
Chàng trai trẻ tuổi khom lưng nhặt đồng hồ lên, nhẹ nhàng lau đi bụi bẩn trên mặt rồi đút vào trong túi áo.
Khuôn mặt anh không biểu hiện chút cảm xúc nào nhưng lại ngưng đọng một tầng sương giá, lạnh lẽo bức người.
Quả nhiên anh không có nghe lầm, cô gái bị Tề Mi Tuyết bắt nạt đúng là Lâm Nhuyễn Nhuyễn.
Mà Lâm Nhuyễn Nhuyễn cũng đã nhìn thấy anh.
Là… Thẩm Lãng…
Cuối cùng Lâm Nhuyễn Nhuyễn cũng không cố nén được nữa, nháy mắt nước mắt ào ạt rơi xuống, cơ thể gầy yếu nhẹ nhàng lung lay.
Thẩm Lãng bước nhanh về phía Lâm Nhuyễn Nhuyễn, kịp thời ôm lấy cô ấy.
Hai người nhìn nhau, ăn ý không nói gì.

Tuy rằng cả hai không biết vì sao lại trùng hợp xuất hiện cùng một chỗ nhưng bây giờ cũng không phải là lúc thắc mắc điều này, chờ khi giải quyết xong chuyện này rồi nói cũng không muộn.
Ngay sau đó, Thẩm Lãng nhìn về phía Tề Mi Tuyết, trong đôi mắt dường như tỏa ra tia lửa.
“Cô thật quá đáng, vậy mà lại đạp vỡ đồng hồ của Nhuyễn Nhuyễn!” Thẩm Lãng lạnh giọng nói.
“Thì có làm sao? Một cái đồng hồ nát gì đáng giá mấy nghìn chứ, chỉ là một nhân viên quét dọn thì có thể mua nổi một cái đồng hồ đáng tiền nào? Tôi đoán là thứ đồ rác rưởi mua trên mạng mà thôi!” Tề Mi Tuyết bĩu môi khinh thường.
“Mắt cô mù à? Cái đó chính là Patek Philippe!” Ánh mắt Thẩm Lãng vẫn tràn ngập tức giận như cũ.
“Đừng nói xạo, cô ta chỉ là một nhân viên quét dọn, có thể mua nổi Patek Philippe sao? Anh muốn xỉ nhục chỉ số IQ của tôi à?” Tề Mi Tuyết nhịn không được cười lạnh.
“Tôi đưa cho em ấy, không được sao? Còn cô thì đừng có tự đề cao bản thân mình, nhân viên dọn vệ thì có làm sao, không có nhân viên dọn vệ sinh thì cô có khách sạn ngăn nắp sạch sẽ ở được không?” Thẩm Lãng nói.
Khi nãy, lúc Tề Mi Tuyết đạp hư đồng hồ của Lâm Nhuyễn Nhuyễn thì cũng không thèm để ý nó thuộc nhãn hiệu gì, cô ta cho rằng một nhân viên dọn vệ sinh nghèo hèn thì cũng chỉ mang cái đồng hồ vài chục nghìn hoặc cùng lắm là vài trăm nghìn, sẽ không vượt quá một triệu.
“Tôi dẫm thì cũng đã dẫm lên rồi, anh có thể làm gì tôi nào? Đừng nói là một cái Patek Philippe, dù có hai cái tôi cũng dẫm đấy, cô ta là loại nghèo hèn dưới đáy xã hội, không xứng đáng đeo đồng hồ có nhãn hiệu xa xỉ.

Đây là đồng hồ dành cho giai cấp quý tộc đeo, cô ta đeo chính là phí phạm của trời!”
Cô gái Tề Tuyết Minh này đã không còn điêu ngoa nữa mà là độc ác rồi.
Cô ta nhìn thấy Lâm Nhuyễn Nhuyễn ăn mặc mộc mạc vậy là lại có thể xinh đẹp như thế, vốn đã sinh lòng ghen ghét rồi, vì thế cô ta đối xử với Lâm Nhuyễn Nhuyễn càng thêm độc ác.

“Tề Đại Sơn, ông có một cô cháu ngoại như vậy thật đúng là xui xẻo hết mức.” Thẩm Lãng cười lạnh nói.
Vốn dĩ nếu người nhà họ Tề rời khỏi khách sạn, sau đó im lặng một thời gian thì có lẽ đã có thể tránh được một kiếp.
Nhưng mà Tề Mi Tuyết lại dám động đến vảy ngược của Thẩm Lãng.
Hiện tại Thẩm Lãng đã thay đổi chủ ý.
Nhưng căn bản là Tề Minh Tuyết không ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề.
Cô ta chỉ cảm thấy cô ta và Thẩm Lãng đang xảy ra một cuộc cãi nhau mà thôi, cùng lắm là bồi thường tiền cái đồng hồ Patek Philippe kia, thậm chí là cô ta còn không có ý định sẽ bồi thường.
“Thẩm Lãng, thù mới thù cũ cùng nhau tính đi!” Tề Mi Tuyết cắn răng nói.
“Không cần cô nói, chuyện hôm nay cũng cần phải giải quyết!” Trong lòng Thẩm Lãng đã quyết định, sẽ không đổi ý.
“Buồn cười! Dựa vào anh sao? Lấy cái gì mà giải quyết?” Tề Mi Tuyết không để lời nói của Thẩm Lãng vào trong lòng.

Nhưng thật ra cô ta đứng bên cạnh Tề Đại Sơn đã ẩn ẩn nhận ra dự cảm xấu.
Tuy rằng Tề Đại Sơn cũng hoàn toàn không biết rốt cuộc sai ở đâu nhưng mà ông ta cảm thấy toàn bộ mọi chuyện hôm nay có gì đó trùng hợp rất khác thường.
Hơn nữa trên đầu còn bị cắm sừng, bởi vậy Tề Đại Sơn cũng không muốn làm cho mọi chuyện rắc rối thêm.
“Mi Tuyết, về nhà thôi.” Tề Đại Sơn nói với Tề Mi Tuyết.
“Ông ngoại đừng nóng vội, chờ cháu dạy dỗ xong đôi nam nữ ngu xuẩn này thì về nhà cũng không muộn.”
“Vậy cháu nhanh lên đấy.” Tề Đại Sơn nói.
“Ông ngoại lo lắng cái gì chứ, ở thành phố Bình An này ai mà không gọi ông một tiếng ông Sơn, trước kia cũng vậy, mà bây giờ cũng thế.

Không cần quan tâm đến lúc nãy đã xảy ra chuyện gì ở khu khách quý, nhà họ Tề chúng ta vẫn là gia tộc có thế lực, có sức uy hiếp nhất như cũ!”
Trong mắt Tề Mi Tuyết, nhà họ Tề vẫn là bá chủ của thành phố như trước, nhà họ Tề chính là chỗ dựa lớn nhất của cô ta, có rất nhiều người dân trong thành phố kiêng kị nhà họ Tề.

Mà bây giờ chỉ là một tên Thẩm Lãng không có lai lịch, lại còn không có quan hệ huyết thống với nhà họ Tống, vì vậy mà không cần để vào mắt.
Tề Mi Tuyết không coi ai ra gì càng thêm càng rỡ, thậm chí trong đầu cô ta còn bắt đầu xuất hiện một ý nghĩ mới.
“Đôi nam nữ ngua xuẩn này, quỳ xuống hết cho tôi, mau quỳ xuống dập đầu mười cái thì bà đây có thể bỏ qua cho hai người, nếu không hai người không thể sống qua được ngày mai đâu!”
“Tề Mi Tuyết, cô có nghe tôi nói hay không, có câu trời làm bậy có thể tha thứ nhưng người làm bậy thì không thể sống đâu?” Giọng nói của Thẩm Lãng càng lúc càng lạnh băng.
“Bà đây chỉ coi hai người là con ruồi nhặng thấp kém dơ bẩn thôi, mẹ nó anh dám uy hiếp tôi à, chẳng lẽ anh còn có thể làm cho nhà họ Tề biến mất ở thành phố Bình An này sao?” Tề Mi Tuyết ngẩng cao đầu.
Mà giờ khắc này, đôi mắt Thẫm Lãng đang khép hờ, sau đó bỗng nhiên mở trừng ra, ánh mắt sắc bén lộ ra sự lạnh lùng nồng đậm.
“Như cô mong muốn!”.


Bình luận

Truyện đang đọc